Sau khi ăn tối, Lục Cẩm San đi lên lầu thay quần áo, mỗi ngày cô ta phải thay ba bộ quần áo, buổi sáng một bộ, buổi trưa một bộ, buổi tối một bộ.
Lục Cẩn Ngôn đi dạo ở vườn hoa với bà Lục, trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Hiểu Bồng và Tần Như Thâm.
Hoa Hiểu Bồng nhớ lại vụ việc ở vườn hoa bèn cảm thấy hơi lúng túng: “Anh rể, tôi rất xin lỗi về chuyện trong vườn hoa, mong anh đừng để bụng. Tôi…… Tôi nhận nhầm người, anh rất giống với một người bạn của tôi nên tôi đã nghĩ anh là anh ấy.”
“Thì ra là vậy, không sao.” Tần Như Thâm dịu dàng mỉm cười, khóe miệng giương lên một nụ cười thu hút.
Hoa Hiểu Bồng nhìn vào anh ta với vẻ mặt hơi hốt hoảng.
Khi A Thông cười lên cũng đẹp và thu hút đến như vậy, giống như ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống mặt hồ với những gợn sóng nhẹ nhàng.
“Thật giống.” Cô lẩm bẩm nói.
“Thật sự rất giống sao?” Tần Như Thâm mỉm cười hỏi.
“Quả thật giống hệt như nhau.” Cô nhỏ tiếng nói.
“Vậy thì tôi nên gặp mặt anh ta một lần.” Tần Như Thâm nhướng mày và cảm thấy hơi tò mò.
Cô lắc đầu, vài nét đau buồn và xót xa hiện lên trên mặt cô: “Anh không gặp được đâu, anh ấy đã qua đời rồi.”
“Xin lỗi, tôi rất tiếc.” Tần Như Thâm nói với vẻ mặt có lỗi.
“Không sao.” Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài và dày che đi những giọt nước mắt trong mắt cô.
Lúc này Lục Cẩm San bước xuống, cô ta đã thay một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864018/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.