Đây dường như là cách chào hỏi của cô ta. Hoa Hiểu Bồng không để ý, cô đã quen với những ánh mắt cười nhạo này rồi. Trong nhà họ Lục chỉ có nụ cười của bà cụ Lục là thứ chân thực và ấm áp nhất. Những người khác khi nhìn thấy dáng vẻ của cô đều giống như đang nhìn một con rệp bò ra từ khu ổ chuột, bọn họ cảm thấy cô gả vào đây chính là để xin xỏ sự bố thí và thương hại của bọn họ. “Một mình chị trở về à, bạn trai của chị đâu rồi.” Lục Cẩn Ngôn vừa lật xem tạp chí vừa hỏi như đang cố tình chuyển đề tài, không để cho cô ta quá chú ý đến Hoa Hiểu Bồng. “Anh ấy trở về rồi, ngày mai sẽ đến chào hỏi nhà mình.” Lục Cẩm San nhún vai, khóe miệng hiện lên vài nét cười: “Em nói xem chúng ta nên chuẩn bị cho lễ đính hôn của chị trước hay là hôn lễ của em trước hả?” “Dĩ nhiên là chuẩn bị cho lễ đính hôn của con trước rồi.” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ tầng trên. Bà Lục nhìn vào con gái của mình, trên gương mặt nở ra một nụ cười yêu thương. “Mẹ đã tìm người tính qua rồi, bát tự của Cẩn Ngôn và Hiểu Bồng không thích hợp kết hôn trong năm nay, phải đợi đến mùa thu năm sau mới được, bát tự của con và Như Thâm thích hợp kết hôn trong năm nay nhất.” Bà ta căn bản không định tổ chức hôn lễ cho con trai và Hoa Hiểu Bồng, như thể một đứa thấp hèn bỉ ổi và tham lam như Hoa Hiểu Bồng không có tư cách làm con dâu của nhà họ Lục. Đợi đến khi cô sinh con và hoàn thành di chúc của ông cụ, có thứ để ăn nói với bà cụ thì có thể đuổi xéo cô đi rồi. “Mẹ à, mẹ dạy thêm một vài phép xã giao cho cô ta trước buổi hôn lễ đi, những người ở dưới quê cư xử thô lỗ, ngay cả những phép xã giao cơ bản cũng không hiểu, nếu như gây nên trò cười ở bên ngoài thì chẳng phải làm mất hết mặt mũi của nhà họ Lục sao.” Lục Cẩm San nói với giọng điệu tràn ngập sự chế nhạo. “Con đừng làm khó nó nữa, có một số thứ là bẩm sinh, không thể học được.” Bà Lục xua tay và chế giễu cười lên một tiếng. Bà ta căn bản không muốn dạy dỗ cô thành một cô chủ nhà giàu mà chỉ muốn để cho cô lỡ lời, khiến cô bẽ mặt, khiến cô không còn mặt mũi nào, nếu không thì làm sao có thể tìm được lý do để đuổi cô đi chứ? “Có học những thứ về mặt hình thức hay không thì không quan trọng, chỉ cần đừng có dính quá nhiều mùi tiền là được.” Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn chậm rãi vang lên từ phía sau quyển tạp chí. Anh nhớ người phụ nữ này rất yêu tiền, cô gả vào đây cũng chỉ vì của hồi môn mười triệu tệ kia. Ngón tay đang giấu trong túi của Hoa Hiểu Bồng siết chặt lại. Trong lòng cô thầm nghĩ: Dùng mắt chó nhìn người quá thấp. Mặc dù cô đến từ thành phố cấp ba nhưng cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy bất cứ sự đời nào. Quý tộc nhà quyền thế thì sao chứ, chẳng phải chỉ là những kẻ ăn chơi bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa thôi sao. Cô hít sâu một hơi và âm thầm tự tiêu hóa sự uất ức. Người bị áp chế không thể không cúi đầu, cô bắt buộc phải nhẫn nhịn, không thể chống đối bọn họ. Không khí ô uế mà bọn họ thả ra chỉ cần phất tay một cái là tan đi rồi. “Tôi trở về phòng trước.” Cô vừa định đi lên lầu thì giọng nói của Lục Cẩm San lại vang lên từ phía sau: “Đêm nay câu lạc bộ Vương Giả có một bữa tiệc, cô và Cẩn Ngôn cùng đến đó đi.” Hoa Hiểu Bồng căn bản không muốn đi đến những nơi được gọi là bữa tiệc của xã hội thượng lưu, có lẽ Lục Cẩn Ngôn cũng không định đưa cô đi. Sau khi ăn xong bữa trưa thì anh đã đi ra ngoài, mãi đến buổi tối cũng chưa trở về. Cả tuần nay anh chỉ qua đêm ở nhà hai ngày, chắc hẳn đêm nay cũng sẽ không trở về. Cô định quên mất chuyện bữa tiệc này, không có có người vẫn nhớ đến. “Chẳng phải Cẩm San bảo cô đi tham gia bữa tiệc à, sao còn chưa chịu nhúc nhích, đến muộn không lễ phép đâu đấy.” Bà Lục nói với giọng điệu hơi trách mắng. “Con…… Con đi thay quần áo.” Cô vội vàng chạy lên lầu. Lần này không đi cũng không được rồi. Cô tìm một bộ lễ phục màu xanh ngọc của Versace từ trong tủ áo. Khi cô xuống lầu thì khóe miệng của bà Lục nở ra một nụ cười vô cùng lạnh lùng. Nhà họ Lục có nhà thiết kế thời trang riêng đo đạc và may quần áo cho bọn họ, thế nhưng bà ta sẽ không để cho bọn họ thiết kế quần áo cho Hoa Hiểu Bồng, cô không xứng. Dù cho chim sẻ có ăn mặc đẹp đến mức nào cũng không thể trở thành phượng hoàng mà cũng chỉ phung phí của trời mà thôi. Bà ta cũng không biết cô lấy đồ trái mùa này từ nơi nào, nhưng mà cũng khá hợp với cô. Cứ để cho cô ra ngoài làm mất mặt mình đi, đến lúc chồng cô trở về còn có thể nhân cơ hội trách mắng cô một trận. Tài xế chở Hoa Hiểu Bồng đến trước cửa câu lạc bộ. Những người nam nữ trong đó đều là người đứng ở đỉnh kim tự tháp của thành phố này, cô lại là người nằm bò ở tầng lớp thấp nhất. Hoàn toàn không cùng một thế giới. Sau khi cô bước vào thì cô tìm một góc yên tĩnh và tối tăm, cô không muốn bị bất cứ người nào chú ý đến mình. Cô cảm thấy bản thân mình không đáng để mắt tới, giống như một hòn đá nhỏ khi rơi vào trong nước sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức vậy. Thật ra không phải vậy. Từ khi cô vừa bước vào thì cô đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Vẻ đẹp của cô không thể bị phai mờ, cô giống như một đóa hoa sen mới nở tươi mát thuần khiết, siêu phàm thoát tục. Cho dù không thoa phấn son cũng trông vô cùng quyến rũ khiến người khác động lòng. Linh khí sáng sủa đẹp đẽ toát ra từ trong cơ thể tuyệt đẹp của cô khiến cho mỗi một người đều cảm thấy rất thoải mái, như thể bọn họ đã được gột rửa vậy. Thế nhưng bọn họ không biết cô là ai, cô là người đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ. Hứa Nhược Thần lắc lư ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng chuyển động như dòng máu tươi. Anh ta đang tìm người chủ của chiếc vòng tay kia, không ngờ người kia lại xuất hiện ở nơi này. Tiêu Diệc Mẫn cũng nhìn thấy cô, ngọn lửa căm thù lóe lên trong đôi mắt của cô ta. Đồ nhà quê chết tiệt, làm hại cô ta bị phỏng, khiến cho Lục Cẩn Ngôn không để ý đến cô ta, cô ta sẽ không để cho cô yên ổn đâu. Cô nói với Vương Viên Viên ở bên cạnh: “Nhìn thấy người phụ nữ ở trong góc kia không? Cô ta lẻn vào đấy.” “Sao cô biết?” Vương Viên Viên nhướng mày nói. “Cô ta là một trợ lý mà công ty chúng tôi mới tuyển vào, đến từ nông thôn, rõ ràng trong nhà nghèo kiết xác mà còn cả ngày giả vờ giả vịt. Cô ta thường lên Taobao mua hàng qua tay trái mùa, thích giả làm như mấy người trẻ đẹp giàu có, cô xem bộ đồ mà cô ta mặc trên người là biết.” Tiêu Diệc Mẫn nói một cách nham hiểm. “Tôi ghét loại người này nhất, đồ ngứa đòn, bây giờ tôi sẽ đi dạy dỗ cô ta một trận.” Vương Viên Viên giơ ngón giữa một cách khinh thường. Tiêu Diệc Mẫn mỉm cười một cách gian xảo, cô ta luôn thích mượn đao gϊếŧ người. Đôi mắt của Hoa Hiểu Bồng vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, cô vừa khó chịu vừa căng thẳng và mong rằng không có người nào nhìn thấy cô, cứ để cô lặng lẽ ngồi một chút rồi về nhà là được. Một nhân viên phục vụ cách đó không xa bưng khay rượu bước tới. Có người ở trong bóng tối vươn một chân ra và hung hăng ngáng chân anh ta một cái, anh ta loạng choạng nhào về phía trước. Ly rượu ngã xuống và rơi xuống váy của Hoa Hiểu Bồng, chất lỏng màu đỏ tươi loang lổ trên chiếc váy của cô. “Xin lỗi, xin lỗi……” Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi. “Không sao.” Hoa Hiểu Bồng xua tay và nhanh chóng lấy khăn giấy lau váy. Vương Viên Viên đứng cách đó không xa lạnh lùng cười lên, khi nãy là do cô ta ngáng chân, không lệch một tí nào, thật hả dạ. Cô ta xoay người ra ngoài và gọi hai người bảo vệ bước vào. “Các anh canh cửa kiểu gì mà để cho người phụ nữ không ra gì kia lẻn vào hả, mau chóng đuổi cô ta ra.” Giọng nói của cô ta rất lớn dường như muốn để cho tất cả mọi người ở trong câu lạc bộ nghe thấy. Hoa Hiểu Bồng đứng dậy nói: “Cô đang nói tôi à?” “Ngoại trừ cô thì còn có thể là ai, nơi này là câu lạc bộ cao cấp, là bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu, không phải là nơi mà những người nhà quê như cô có thể lẻn vào.” Vương Viên Viên nói với dáng vẻ kiêu căng và hống hách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]