Chiếc xe bị bao phủ bởi tông màu ảm đạm.
Hoa Hiểu Bồng ôm lấy đầu gối và cuộn mình lại như một con tôm.
Cô vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn và mất mát vô hạn.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn trông vô cùng u ám, anh “bốp” một tiếng mở tủ đá và lấy một chai nước lạnh từ trong đó, anh siết lấy cằm của cô một cách mạnh bạo và cứng rắn đổ một ngụm nước lạnh vào.
“Tỉnh táo chưa hả?”
Hoa Hiểu Bồng bị sặc nước, cô ho đến mấy tiếng mới có thể lấy lại hơi.
Cô giật lấy nước lạnh ở trong tay anh và uống ừng ực thêm vài ngụm.
Dòng nước lạnh lẽo đã giúp cô lấy lại lý trí của mình và giúp cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi!” Cô ngập ngừng nói.
“Hoa Hiểu Bồng, em nói thật cho tôi biết, có phải em mắc bệnh tâm thần chu kỳ không?” Lục Cẩn Ngôn nói với giọng điệu dò hỏi.
Cô run lên một cái và cảm thấy hơi bất lực: “Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi rất bình thường.”
“Vậy khi nãy em nổi điên gì vậy?” Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn lạnh xuống và trở nên vô cùng lạnh lẽo, cơn tức giận trong lòng cũng trở nên mạnh hơn.
“Tôi…… đã nhìn thấy một người.” Cô dựa vào lưng ghế và nhỏ tiếng nói như muỗi kêu.
Lục Cẩn Ngôn cười nhạo và nói: “Tôi nghĩ em đã nhìn thấy ma đấy.”
“Có lẽ thật sự là ma.” Cô ôm lấy cánh tay, gương mặt dần trở nên tái nhợt.
Lục Cẩn Ngôn hơi sửng sốt, anh tức giận gõ lên đầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864010/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.