Chương trước
Chương sau
"Trà xanh kỹ nữ dơ bẩn, còn dám giả tạo như vậy!"
Vốn tưởng rằng cô còn trinh, không nghĩ tới là hàng đã xài rồi.
Động tác của anh trở nên thô bạo hung mãnh, làm cô đau đớn gần như muốn hôn mê.
Mặc dù không nhìn thấy mặt của anh, nhưng tức giận của anh không ngừng phả ra trên lưng cô, giống như muốn đun nóng da của cô.
Cô không còn lần đầu tiên, không phải là do cô sai, mà là cô là bị cưỡng bức.
Cô cho là anh không đụng vào cô, sẽ không phát hiện cô không còn trọn vẹn, nhưng không nghĩ tới anh lại xâm phạm vào sâu đến thế.
Lúc anh rút người ra, chán ghét bỏ lại một câu nói: "Cô thật khiến tôi buồn nôn!"
Sau đó, anh vọt thẳng vào phòng tắm, muốn rửa đi những vết bẩn của cô dính ở trên người.
Cô chỉ còn dư lại nửa cái mạng nằm lỳ ở trên giường, trên người đầy vết máu ứ đọng vừa bị anh chà đạp.
Cô biết rõ khi anh trở ra, sẽ nhấc cô xuống giường cùng với chăn gối và ga trải giường cô đã chạm qua.
Cô không muốn lại bị sỉ nhục một lần nữa, nên liền cố gắng bò dậy.
Giữa hai chân đau đớn khiến cô rất khó khăn mỗi khi nhúc nhích.
Cô cắn răng, cứng rắn chống đỡ ôm lấy chăn và gối, và ga trải giường trải ra trên mặt thảm.
Cô và Lục Cẩn Ngôn đã kết hôn rồi, nếu như chia phòng ngủ, bà Lục nhất định sẽ dò hỏi, nằm ra đất ngủ là biện pháp tốt nhất, sáng hôm sau dọn dẹp cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Lục Cẩn Ngôn định sau khi đi ra, sẽ một cước đạp người phụ nữ kia xuống giường.
Nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, anh hơi sửng sốt.
Đây coi như cũng tự mình biết mình?
"Sau này tôi ngủ ở đây, sẽ không làm bẩn giường anh." Hoa Hiểu Bồng trầm thấp nói, mang theo vài phần nhẫn nhục chịu đựng.
"Sự tồn tại của cô làm ô nhiễm bầu không khí của tôi."
Giọng nói của anh đầy vẻ trào phúng, còn có chán ghét, mắt không thèm nhìn cô, như là sợ mắt cũng bị ô nhiễm.
"Anh coi như tôi không tồn tại là được rồi." Cô cắn môi dưới, nước mắt ở trong hốc mắt trào ra, đỉnh đầu cô giương lên cô gắng lui về, để đối phương không nhìn thấy mình nhu nhược.
Nhưng Lục Cẩn Ngôn không bỏ qua một màn này, nước mắt cô không làm anh sinh ra một chút thương tiếc nào, trái lại chỉ có châm chọc : "Biết rõ Địa Ngục là cái dạng gì rồi chứ?"
"Biết rồi, chỗ nào có anh chính là địa ngục, tôi bây giờ đang ở trong Địa ngục." Cô quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt quật cường mang theo không sợ chết mà khiêu khích.
Ở trên thế giới này, từ trước đến nay chưa từng người phụ nữ dám đối kháng với anh như vậy.
Trong mắt anh bùng lên lửa giận, giống như muốn đốt cô thành tro bụi : "Đây chỉ là tầng thứ nhất của Địa Ngục, Địa Ngục có tầng mười tám, tôi sẽ cho cô trải nghiệm đủ!"
Cô kéo chăn phủ lên đỉnh đầu, sự lạnh lạnh không ngừng toát ra từ lòng bàn chân.
Cô sợ người đàn ông này, anh chính Tu La Ma vương ở địa ngục, cuộc sống sau này có bao nhiêu khổ sở, cô có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô không còn đường lui, đời này chắc chắn đã bị phá huỷ rồi.
Buổi tối đó, cô cả đêm đều không có chợp mắt, chỉ nhìn ngôi sao sáng nhất ở ngoài cửa sổ.
A Thông nhất định đang ở trên trời nhìn cô.
Nếu như không có tai nạn xe kia, Tiểu Phong cũng sẽ không xảy ra chuyện, A Thông cũng sẽ không chết.
Bọn họ sẽ kết hôn, sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
A Thông...
Nước mắt từ khóe mắt cô trượt xuống.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm, dọn dẹp chăn đệm nằm dưới đất xong, cô đi vào bếp làm điểm tâm.
Cô không biết ở trong nhà này mình nên làm những gì, có lẽ chỉ cần siêng năng một chút, có thể đổi lấy được một chút danh dự.
Cô nấu cháo thịt nạc, làm bánh bao chiên và sủi cảo tôm.
Đáng tiếc bữa sáng phong phú cũng không tạo được ấn tượng với bà Lục.
"Bữa sáng có đầu bếp làm, không cần cô đích thân ra tay, cô chỉ cần nhớ rõ thân phận của mình, đừng làm chuyện gì không thích hợp với thân phận của mình, khiến nhà họ Lục mất mặt." Vẻ mặt bà Lục ghét bỏ, giọng điệu nghiêm túc như dạy dỗ nhóc con thô tục lỗ mãng.
"Con biết rồi." Cô thuận theo gật đầu, tay giấu ỏ trong túi thầm nắm chặt.
Bà Lục không thích cô, cô có thể thấy.
Nhưng Lục Cẩn Ngôn đối với cô chán ghét đến cực điểm, nên cô không thể đắc tội với bà Lục, nếu không cô thật sự không thể sống trong căn nhà này.
Lúc Lục Cẩn Ngôn đi vào, không khí càng trở nên áp lực hơn, cảm giác ngột ngạt ập vào cô, khiến cô cảm thấy thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
Bà Lục ăn thử điểm tâm cô làm, mà anh thì không thèm nhìn dù chỉ một chút, đồ ăn người phụ nữ này làm, anh không thể ăn được, sẽ nôn mất!
Thực ra, Hoa Hiểu Bồng nấu ăn tương đối ngon, đầu bếp nhà họ Lục dù có là Michelin ba sao nhưng về món ăn Trung Quốc, chưa hẳn hơn được Hoa Hiểu Bồng.
Bà Lục cũng xuất hiện ý nghĩ này, nhưng bà ta không khen ngợi Hoa Hiểu Bồng, con gái nhà bình dân biết xuống bếp là chuyện bình thường.
"Dì Mai, phân phó nhà bếp làm bữa sáng cậu chủ thích đi."
Ý là bữa sáng của Hoa Hiểu Bồng, Lục Cẩn Ngôn không thích.
Trầm mặc một hồi, giọng nói của bà Lục lại vang lên: "Tối hôm qua, hai đứa ở chung có ổn không?"
Không có chờ Lục Cẩn Ngôn trả lời, Hoa Hiểu Bồng liền vội vàng nói: "Rất ổn ạ."
"Vậy thì được." Bà Lục liếc mắt nhìn cô : "Chức trách của cô là sinh cháu cho nhà họ Lục, tôi hi vọng trong vòng ba tháng cô có thể mang thai đứa bé."
Hoa Hiểu Bồng kinh sợ, suýt chút nữa từ trên ghế té xuống.
Sinh con?
Cô phải cho sinh con cho Lục Cẩn Ngôn?
"Ba tháng có phải quá nhanh không?"
Bà Lục hơi nhíu mày: "Đừng tranh luận với tôi, đây là nghĩa vụ của cô. Chỉ cần cô khỏe mạnh, ba tháng là đủ rồi."
Lục Cẩn Ngôn ở một bên im lặng không nói, giống như tán đồng lời mẹ mình nói.
Hoa Hiểu Bồng cuối cùng đã hiểu, vì sao tối ngày hôm qua anh cưỡng bức cô?
Dù là gay, cũng phải có trách nhiệm nối dõi tông đường.
Cô cũng giống như những người vợ khác, duy trì hôn nhân, giúp chồng dạy con, sống một mình đến chết.
Sau khi ra khỏi phòng ăn, cô lo lắng bất an, rất sợ Lục Cẩn Ngôn giống như hôm qua thú tính quá độ, cô sẽ chết mất.
Phải đánh đón phủ đầu trước.
Cô đi tới trước mặt Lục Cẩn Ngôn: "Cái kia... Liên quan tới chuyện sinh con..."
Lời cô còn chưa nói hết, đã bị Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng cắt ngang: "Sau này phải duy trì cách xa tôi ba mét, nếu không sẽ ô nhiễm bầu không khí của tôi."
Cô hít một hơi thật sâu : "Cách xa như vậy tôi nói chuyện anh nghe sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi la to, để tất cả mọi người nghe?"
"Cút ngay!" Lục Cẩn Ngôn không chút khách khí gầm nhẹ một tiếng, giống như cô là con gián hôi hám, muốn một cước đạp thành bã vụn.
Cô cắn môi dưới, ép bản thân mình giữ bình tĩnh : "Tôi muốn nói với anh, chúng ta có thể thụ tinh trong ống nghiệm."
Nói xong, cô lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách như ý muốn của anh.
Lục Cẩn Ngôn hơi ngẩn ra, ngước mắt lên liền thấy cô lùi tới cửa phòng khách, khiến anh cảm giác như một quyền đánh trên bông.
Cô gái này, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, khúm núm, nhưng trong ánh mắt vĩnh viễn che giấu sự quật cường và bướng bỉnh, tựa như loài cỏ dại, lửa đồng đất đốt không tài nào hết được, gió xuân thổi đến lại mọc ra.
"Thụ tinh trong ống nghiệm? Trí tưởng tượng của cô phong phú thật!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.