“Tôi chỉ là cảm thấy như vậy đối với tất cả mọi người đều ổn.” Cô dè dặt nói.
Chuyện như vậy, anh ta phải hiểu, không cần cô phải làm rõ.
Một người gay ấy ấy với người phụ nữ, khẳng định rất thống khổ.
Người bị anh ta dằn vặt giày vò càng đau đớn hơn.
“Nên làm như thế nào, do tôi quyết định.” Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao quét qua trên mặt cô, giống như muốn cắt bỏ đi lớp da của cô.
“Tôi chỉ là muốn bàn bạc với anh.” Cô lúng túng nói.
“Cô không có tư cách này.” Anh lạnh lùng bỏ lại một cậu rồi đi thẳng lên lầu, hình như ở cùng với cô lâu một phút, nói hơn một câu, sẽ ô nhiễm thân phận tôn quý của anh.
Cô chỉ là một con rối, một bình hoa, chỉ có nghĩa vụ phục tùng, không có quyền bàn bạc.
Hoa Hiểu Bồng xem như không hiểu suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy là anh muốn dằn vặt giày vò cô, để cho cô ngoan ngoãn cút xéo, không ở lại đây nữa,.
Cô sẽ không để cho anh ta được toại nguyện, vì em trai, có đau khổ hơn nữa, cô cũng vẫn kiên trì.
Đến buổi chiều, có khách tới biệt thự, là một cô gái xinh đẹp.
Cô ta là Tiêu Diệc Mẫn, là thiên kim tập đoàn Tiêu thị.
Nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng, cô hờ hững quét mắt: “Dì Mai, nhà họ Lục có nữ giúp việc mới à?”
“Đây là mợ chủ.” Dì Mai nói rõ từng chữ.
Tiêu Diệc Mẫn kinh ngạc giật mình: “Người nhà họ Hoa?”
“Vâng, là cô hai nhà họ Hoa.” Dì Mai nói.
Một dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chop-nhoang-quan-quyt-chong-yeu/864002/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.