“Chẳng phải lúc trước đã giao hẹn cùng nhau có lợi, điều kiện là cậu phải đối xử tốt với con tôi sao?”
“Cậu đang chơi tôi à?”
Bố tôi cười khinh nhìn thẳng vào mắt Tần Ngạn, anh ta chẳng đáp lại câu nào, cứ im bặt. Mãi mới hé miệng:
“… Xin lỗi!”
“Thứ tôi cần là con gái tôi được bình thường chứ không phải là lời xin lỗi nói suông của cậu!”
Ông ấy tức giận đến nổi nhăn mặt lại, mấy nếp nhăn trên trán cũng lộ rõ rệt, tay thì chỉ thẳng vào người Tần Ngạn.
“Đợi tôi sắp xếp xong công việc tôi sẽ đưa A Cẩn về, dù cậu có quyền thế ngút trời thì cũng không cản được tôi đâu biết chưa?”
Tần Ngạn lại im lặng, mắt trĩu xuống tỏ ra khó chịu.
Tôi ngồi trên giường ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt của hai người họ, thật ồn ào. Khó chịu quá, đầu tôi cứ như muốn nổ tung vậy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều lần…, rốt cuộc mục đích để tôi tiếp tục sống là gì?
Nước mắt cứ vậy lại tuôn ra, đến cả tôi cũng chẳng để ý hàng mi đã bắt đầu ướt đẫm từ bao giờ, có lẽ tôi đã đưa ra được quyết định cho chính bản thân mình. Sau khi cuộc cãi vã kết thúc, y tá vào phòng tiêm thêm vitamin cho tôi, suốt mấy ngày tôi không hé miệng nên giọng có chút hơi khàn.
“Cô này!”
Thấy tôi gọi, y tá nhìn qua.
“Cô gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3504012/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.