Tối hôm đó gió thổi rất mạnh, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn đứng trên lan can sân thượng, xõa mái tóc dài xuôi theo làn gió. Màu đen tuyền của tóc hòa vào làm một với màu của màn đêm tối mịt trên bầu trời đầy sao, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sân thượng rọi thẳng đến. Có cảm giác chỉ có một mình cô ấy đang phải sống lẻ loi trên cõi đời này, mắt cô nặng trĩu, nhìn con đường bên dưới đầy những con xe và đoàn người đi lại tấp nập. Nhìn từ đây xuống, những con người bên dưới chỉ bằng một hạt cát mà thôi, cô ấy đang đứng trên tầng 30 cũng chính là sân thượng của bệnh viện.
Gió ngày một thổi mạnh, người con gái đó lại trông càng mảnh mai hơn trong bộ váy xinh xắn cùng màu mà cô yêu thích.
Cô ấy mỉm cười nhìn khắp cả thành phố Bắc Kinh xa hoa trụy lạc này, khóe mắt còn vương lại đầy những hạt bụi màu trắng… đó là tinh thể muối. Chắc hẳn cô ấy đã khóc rất nhiều mà ngay cả chính bản thân cô cũng không hay biết, rồi gió lại thổi cho những giọt nước mắt ấy khô lại.
Cánh cửa sân thượng mở ra, một đám đàn ông ồ ạt chạy lên, thật ồn ào.
“A Cẩn!” - Bố tôi gọi to, rồi tiếp theo sau đó Tần Ngạn cũng gọi tên tôi.
“A Cẩn!”
Tôi quay người lại, nhìn hai người đàn ông đang đứng bên dưới mà chỉ thấy hận lại càng thêm hận.
“A Cẩn, xuống đây… xuống đây với bố!”
Tôi cười khinh, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3504395/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.