Cứ thế thời gian lại tiếp tục qua đi, hôm nay em gái cùng cha khác mẹ của tôi - Vạn Uyển đã đến bệnh viện thăm hỏi. Có lẽ con bé rất yêu quý người chị gái là tôi đây, nó hỏi, không thấy tôi trả lời thì mắt cứ chớp chớp liên tục tỏ ra đáng yêu như hồi trước để tôi xiêu lòng mà trả lời.
“Chị, chị ăn một miếng cháo nữa nha?”
“…”
“Vậy ăn một miếng táo nha, táo mẹ em lựa kĩ lắm!”
Tôi nhìn Vạn Uyển, chẳng đáp lại.
Con bé bắt đầu ủ rũ, cúi mặt xuống mà buồn hiu.
“Cảm ơn dì Thời giúp chị!”
Thấy tôi đáp lại, ánh mắt Vạn Uyển bỗng sáng rực lên, cười tươi mà rằng:
“Vâng!”
Con bé dù đã qua tuổi trưởng thành nhưng tâm hồn nó vẫn còn là trẻ thơ, mong rằng sau này nó sẽ tìm được một người đàn ông tốt làm nửa còn lại của cuộc đời mình, đừng giống như tôi.
Vạn Uyển cứ ở cạnh tôi suốt, cùng ăn trưa với tôi, tất nhiên tôi chỉ ăn có vài ba thìa cháo. Cơ thể cũng bắt đầu gầy đi rõ rệt, cổ tay lộ rõ cả xương và gân xanh. Hàng ngày chỉ có thể truyền nước và dinh dưỡng.
“Bây giờ đã là đầu tháng tư rồi nhỉ?”
Vạn Uyển ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
“Vâng, chỉ cần nằm viện thêm hai ngày nữa là chị được xuất viện rồi!”
Nhanh thật, mới đó đã đến đầu tháng tư. Người ta hay nói tháng tư là tháng của những nỗi buồn, có lẽ từ khi sinh ra tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3503570/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.