Từ hôm đó đến nay cũng đã được hai ngày, mỗi ngày tôi đều ăn không quá năm thìa cháo, như thể cuộc sống này chẳng còn nghĩa lí gì đối với tôi nữa cả. Hết ngồi trầm ngâm như người mất hồn rồi lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những chú chim đang bay mà chỉ biết ngưỡng mộ. Mỗi ngày Tần Ngạn đều vào thăm tôi ít nhất hơn ba lần, nhưng anh ta dù có nói chuyện với tôi thì tôi cũng chẳng hé miệng hay đáp lại nửa lời. Tôi cứ như một cái xác sống, chỉ biết ở yên đó, tôi không muốn nghĩ ngợi bất kì điều gì cả.
Mỗi lần nhắm mắt lại là lại thấy khuôn mặt của mẹ hiện ra ngay trước mắt tôi, đó là một khuôn mặt bị bỏng nặng, máu me đầy rẫy đến biến dạng. Tôi rất hận, tôi thật sự yêu Tần Ngạn mất rồi.
Đến trưa, Tần Ngạn ghé qua thăm tôi.
“Anh gọt trái cây cho em nhé?”
Tôi vẫn như vậy, không đáp lại câu nào.
Tần Ngạn chỉ nhìn tôi, anh ta cười trừ rồi ngồi xuống ghế cạnh giường gọt trái cây cho tôi. Lúc này Trần Úc đi vào.
Tôi nghe được tiếng Trần Úc nói nhỏ với Tần Ngạn: “Đến giờ thay băng gạc rồi!”
Anh ta chần chừ quay qua nhìn tôi rồi bỏ đồ đang cầm trên tay xuống sau đó theo Trần Úc đi ra khỏi phòng.
Chắc có lẽ vết thương lần trước quá sâu nên Tần Ngạn mới phải đeo và thay băng thường xuyên cho đến tận bây giờ. Mắt tôi nhíu lại, cảm giác như bắt đầu nặng trĩu. Tôi đau lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3503446/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.