Tay tôi mềm nhũn, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống gò má, cả khuôn mặt đều chảy mồ hôi đến nổi vài sợi tóc dính lại đó. Vệ sĩ bên cạnh ngay lập tức cướp lấy khẩu súng trong tay tôi, Tần Ngạn đi lại, gỡ mấy sợi tóc dính trên má rồi ra lệnh với vệ sĩ:
“Đưa thiếu phu nhân về phòng, khóa cửa lại.”
Tôi nắm lấy cánh tay anh, ngước mắt lên nhìn. Nước mắt không tự chủ liền tuôn ra:
“Anh mất trí rồi!”
“Đó là giết người, là phạm pháp!”
Tần Ngạn cụp mắt xuống nhìn tôi, cái ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao đó cả đời tôi không thể nào quên được.
“Bà ta giết mẹ tôi thì không phải là phạm pháp à?”
“Dù có là như vậy thì cũng phải để pháp luật trừng trị bà ta, tại sao anh lại giết người?” - Tôi nói trong vô vọng.
“Nếu không có tôi kiên trì điều tra thì cái chết của mẹ tôi có được làm sáng tỏ không?”
“Mấy thứ pháp luật như cô nói rốt cuộc là cái gì?”
Tần Ngạn nắm chặt lấy hai vai tôi, lay lắc rất mạnh khiến tôi cảm thấy anh ta không còn là một con người.
“Anh quay đầu là bờ đi, đừng sai càng thêm sai nữa!”
Đôi mi tôi ướt đẫm, không ngừng khuyên can.
“Cô nghĩ tôi sợ à?”
Câu nói đó như sét đánh ngang tai tôi, Tần Ngạn anh ta còn đáng sợ hơn cả quỷ. Tôi quay mặt qua một bên, nuốt nước bọt cố bình tĩnh lại.
“Bây giờ anh đi theo tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3492843/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.