Bên phía Tần Ngạn, lúc này anh ta chạy xồng xộc vào khu chung cư, đi vào thang máy bấm nút lên tầng nhà Tiêu Hi Vi. Đến trước cửa phòng liền không nghĩ ngợi mà đá bay cánh cửa. Tần Ngạn lo lắng chạy vào, kêu to:
"Hi Vi! "
Anh chạy thẳng vào phòng ngủ, nơi đó, cô gái ấy vẻ mặt đầy khó chịu, cau mày vì cơn đau và đang trong tình trạng bất tỉnh. Tần Ngạn lập tức ôm Tiêu Hi Vi lên, nhanh nhất có thể đưa cô ta đến bệnh viện.
Tôi vì chờ lâu nên đã lẳng lặng đi về.
Sáng ngày hôm sau.
Tôi thức dậy thì được biết Tần Ngạn cả đêm không về, thôi vậy, không về cũng tốt!
Tôi đến một quán cà phê gần nhà nhâm nhi một lát, sau khi xong, bước ra khỏi cửa. Một người đàn ông cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi phông rộng với chiếc quần âu sơ viên lại với nhau.
"Bộp" một cái, tôi va phải anh ta rồi không giữ được thăng bằng liền loạng choạng va vào cánh cửa kính. Ngay lập tức, người đó giữ tôi lại. Ánh mắt chăm chăm nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
"Là... Vạn Cẩn sao? "
Tôi ngơ ra, nhìn người đàn ông trước mặt, sao anh ta lại biết tên tôi?
Tôi đứng thẳng dậy, hỏi: "Cảm ơn anh! Xin hỏi, anh biết tôi sao? "
"Em không nhớ anh à? Anh là Phó Thức - đàn anh trên em một khóa hồi còn học cấp ba! "
Nghe xong tôi liền ngợi ngợi ra gì đó thì phải.
"À là anh à? Nhưng em nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3492835/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.