Sáng ngày hôm sau, tôi mơ màng tỉnh dậy. Khuôn mặt trước mắt thật mờ ảo rồi chuyển qua rõ dần. Là Tần Ngạn.
Anh ta khoanh tay đứng trước giường nhìn chằm chằm vào tôi, tôi giật mình hét toáng lên, bật dậy lùi nhanh về phía đuôi gường. Miệng lắp bắp hỏi:
"A... Anh... làm gì ở đây? "
Tần Ngạn thản nhiên, đáp: "Cô hét cái gì, gần trưa rồi mà vẫn còn ngủ? Cô là lợn à? "
Hể? Nói thật nha anh vô duyên thứ 2 không ai nhận chủ nhật luôn á! Tôi nhanh chóng cãi lại.
"Tôi ngủ đến mấy giờ mặc kệ tôi! Còn nữa, anh có biết một người đàn ông mà vào phòng của một người phụ nữ khi không có sự cho phép là thất lễ lắm không? Đã vậy còn nhìn chằm chằm khi người đó ngủ nữa! "
Tần Ngạn tiến lại gần tôi: "Nói thất lễ thì cái nhắc đến đầu tiên phải là mấy lời thô tục cô chửi tôi lần trước chứ nhỉ? "
Tôi phát cáu, không nói nên lời.
"Dậy đi! Lát tôi dẫn cô đến khu tập bắn! " - Anh quay người bỏ đi.
Tôi ngạc nhiên, vội hỏi: "Đến đó làm gì? "
"Dạy cô bắn súng! "
Không phải chứ? Hôm qua tôi tưởng Tần Ngạn nói vậy thôi chứ ai ngờ anh ta muốn dạy tôi thật. Tôi úp mặt xuống giường vò đầu.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi xuống lầu dưới đi thẳng vào nhà bếp. Thấy cô Trương, tôi hỏi:
"Còn gì ăn sáng không ạ? "
"Hôm nay thiếu phu nhân dậy muộn nên đồ ăn sáng đã dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-chinh-tri-la-vet-xe-do-cua-me-toi/3492834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.