Đã hơn 4 tiếng trôi qua, Vũ Minh Nguyệt vẫn không thể tìm thấy ai ở đây cả. Cô cũng không biết mình đã đi đúng hướng hay chưa, cô chỉ biết rằng hai chân của mình sắp không đi nổi nữa rồi. Vừa đói vừa khát, Vũ Minh Nguyệt tay chân run rẩy đến lợi hại, hai chân không trụ nổi muốn khụy xuống rồi.
" Tại sao lại không có ai ở đây vậy? Làm ơn đi mà, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!" Vũ Minh Nguyệt lê đôi chân nặng trĩu bước về phía trước. Miệng cô khô khốc, hai bàn tay tê cứng.
" Có ai không? Cứu tôi với!" Cô lại gào lên.
Ngay lúc này, gió lại nổi lên dữ dội, Vũ Minh Nguyệt như muốn bị thổi bay đi. Bất ngờ ở trên cao, một khối tuyết khổng lồ rơi xuống, làm gãy đổ một cây thông to chắn trước nó. Mà Vũ Minh Nguyệt thì đang đứng ngay đó, cây to ngã về phía cô. Vũ Minh Nguyệt không kịp phản ứng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn nó.
" Ah!" Thân cây to đè lên chân của cô, Vũ Minh Nguyệt đau đớn kêu lên.
Lúc cô bình tĩnh lại, thì người đã bị đè bên dưới thân cây, dù cô có cố gắng cũng không thể nào đẩy nó ra được.
" Chân của mình, làm sao bây giờ đây?" Vũ Minh Nguyệt hốc mắt đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi đầy trên gương mặt trắng bệch của cô.
Gốc cây không quá to, nhưng cũng là quá sức với Vũ Minh Nguyệt ngay lúc này. Không đi được nữa, cô chỉ còn có thể nằm yên đó chịu trận. Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, lạnh đến nổi Vũ Minh Nguyệt thở mà cũng cảm thấy tức ngực.
" Lệ Tử Sâm, anh mau đến đây đi! Em không chịu nổi nữa rồi!" Giọng Vũ Minh Nguyệt run run nói, nước mắt ướt nhòa trên gương mặt cô.
Bão tuyết đang đến gần, Lệ Tử Sâm vất vả chạy xe lên núi tuyết, mặc kệ gió lốc đang thổi vần vũ trước mặt, Lệ Tử Sâm vẫn không hề có ý định quay đầu lại.
" Minh Nguyệt, chờ anh một chút nữa thôi! Anh đến tìm em ngay đây!" Anh khẽ nói, mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.
Lệ Tử Sâm đã đi một quãng đường khá là xa, nhưng vẫn không hề có một chút tin tức nào của Vũ Minh Nguyệt. Dù vậy anh vẫn không muốn bỏ cuộc, xe vẫn lao nhanh về phía trước. Lốc lớn xuất hiện trước mặt Lệ Tử Sâm, khiến anh không thể điều khiển xe trượt tuyết được nữa.
" Rầm!" Dù rất cố gắng nhưng xe đã mất lái, đâm thẳng vào gốc cây bên đường. Cả người và xe đều lật ngang, do cú va chạm quá mạnh, xe cũng hỏng mất.
Lệ Tử Sâm đầu óc choáng váng, anh cố gượng người đứng lên. Anh không thể ngất ở đây được, Vũ Minh Nguyệt còn đang đợi anh đến cứu. Nghĩ đến hình ảnh của cô, anh như được tiếp thêm sức lực.
" Minh Nguyệt, anh sẽ tìm được em!" Lệ Tử Sâm bước nhanh về phía trước, không còn xe nữa thì anh cũng có thể đi bộ để tìm cô.
" Minh Nguyệt, em có nghe thấy anh không? Minh Nguyệt, trả lời anh đi!" Vừa đi Lệ Tử Sâm vẫn không ngừng gọi tên cô, anh hi vọng cô có thể nghe thấy tiếng của mình.
" Ahh!" Trong lúc không để ý, Lệ Tử Sâm trượt chân, anh lăn vài vòng xuống con dốc.
Lồm cồm đứng lên từ trong đống tuyết, anh lại tiếp tục đi, dường như anh chẳng biết mệt mỏi là gì.
Ở chỗ Vũ Minh Nguyệt, hai mắt cô bắt đầu chùng xuống, cô cảm thấy rất rất buồn ngủ. Cô không biết, nếu như cô thật sự ngủ rồi, thì có phải cô sẽ ngủ luôn ở nơi này không. Đôi mắt to tròn của cô bây giờ lại đờ đẫn, cô liên tục cấu vào cánh tay của mình, để ngăn không cho bản thân ngủ quên.
" Minh Nguyệt, em đang ở đâu? Có nghe thấy anh không? Anh đã đến rồi đây!" Lệ Tử Sâm vẫn liên tục gọi cô, dù cho cổ họng của anh bắt đầu đau rát.
" Minh Nguyệt, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì! Xin em đó!" Lệ Tử Sâm dằn vặt nói, nếu như anh không để cô đến nước N, thì chuyện này cũng không thể xảy ra. Cô vẫn sẽ bình an ở bên cạnh anh.
" Minh Nguyệt, em mau xuất hiện đi!" Anh gào lên vô vọng.
Vũ Minh Nguyệt hai mắt nhíu lại, cô vừa nghe thấy có người đang gọi tên của cô, âm thanh dường như rất gần đây.
" Là ai vậy? Tử Sâm, là anh có phải không?" Vũ Minh Nguyệt yếu ớt nói nhỏ, cô nói còn không ra hơi.
" Minh Nguyệt!" Lệ Tử Sâm lại đang gọi cô, anh đang ở rất gần, chỉ cần Vũ Minh Nguyệt trả lời, anh sẽ nghe thấy.
Vũ Minh Nguyệt không nghe lầm, Lệ Tử Sâm thật sự đang ở trước mặt cô. Vừa thấy bóng dáng anh xuất hiện, hai mắt cô không thể kiềm chế mà ngân ngấn lệ.
" Tử Sâm, em đang ở đây!" Vũ Minh Nguyệt mừng rỡ kêu lên, nhưng âm thanh quá nhỏ, Lệ Tử Sâm không thể nghe thấy cô.
" Minh Nguyệt!" Lệ Tử Sâm đi ngang qua trước mắt cô, mà Vũ Minh Nguyệt không thể làm gì được, cô không còn sức để gọi anh nữa. Tuyết trắng đã che phủ cơ thể nhỏ bé của Vũ Minh Nguyệt, cho nên anh không nhìn thấy cô.
" Tử Sâm, đừng đi mà!" Cô thều thào nói, nước mắt lại chảy nhiều hơn, nếu Lệ Tử Sâm thật sự không nhìn thấy cô, vậy thì cô chết chắc rồi. Cô liên tục vốc lấy tuyết ném về phía anh, nhưng lại quá yếu, nó không đủ để Lệ Tử Sâm chú ý đến
Bóng Lệ Tử Sâm dần xa hơn, khuất khỏi tầm mắt của Vũ Minh Nguyệt, cô bắt đầu cảm thấy bất lực rồi.
" Tử Sâm, đừng bỏ em lại đây! Em đang ở đây mà, quay lại đi!" Vũ Minh Nguyệt tuyệt vọng, cô nghẹn ngào nói.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_