Chương trước
Chương sau
Trước dáng vẻ ngờ nghệch, nói chuyện không đầu không đuôi của Lương Duy Âm, Lệ Tử Sâm biết mình không thể trông mong vào người phụ nữ ngu ngốc này. Anh xoay người bước nhanh ra ngoài, trước ánh mắt sợ hãi của mọi người. Chờ anh đi khuất, bọn họ mới dám thở mạnh.
" A Tự, mau đi tới núi tuyết!" Lệ Tử Sâm nhanh ngồi vào xe, anh ra lệnh cho A Tự chạy đi.
A Tự không hiểu chuyện gì, hắn chỉ biết nhấn ga chạy thật nhanh, đến hỏi cũng không dám, bởi vì gương mặt của Lệ Tử Sâm đang rất khó coi. Anh đưa tay nhấn vào số điện thoại khách sạn, anh hi vọng cô đang ở đó.
" Xin chào, tôi muốn hỏi vị khách nữ ở phòng 3204 đã trở về chưa? Phiền cô giúp tôi kiểm tra một chút, tôi đang rất gấp!" Lệ Tử Sâm lên tiếng gấp gáp hỏi.
" Phiền ngài chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra ngay bây giờ!" Nhân viên bên kia trả lời anh.
Lệ Tử Sâm chờ đợi mà lòng như lửa đốt, anh hi vọng cô không xảy ra chuyện gì, chỉ là cô mệt mỏi nên trở về khách sạn trước mà thôi. Không để Lệ Tử Sâm phải chờ lâu, nhân viên khách sạn đã gọi lại cho anh.
" Chào ngài, cô Vũ vẫn chưa trở về khách sạn. Không biết ngài cần tìm cô ấy có việc gì không? Chúng tôi sẽ nhắn lại khi cô ấy trở về!" Nhân viên khách sạn nói.
" Nếu cô ấy trở về, phiền cô hãy gọi cho tôi ngay!" Lệ Tử Sâm giọng trầm thấp đáp.
Xe vừa dừng ở khu nhà nghỉ của núi tuyết, Lệ Tử Sâm đã vội vàng chạy vào trong tìm kiếm, trước sự bất ngờ của nhân viên. Anh như muốn lục tung cả nhà nghỉ, nhưng vẫn không thấy Vũ Minh Nguyệt.
Lệ Tử Sâm ngồi bệt xuống đất, anh thở dốc trong lòng không yên, anh cảm nhận được cô đang gặp nguy hiểm. Nhưng anh lại vô dụng, không thể tìm thấy cô.
" Sếp, tôi vừa kiểm tra camera xong! Hình ảnh cuối cùng camera ghi lại, thì thiếu phu nhân đã vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy lại không có trở ra. Nhưng có một người rất khả nghi, đã đi theo thiếu phu nhân." A Tự đến trước mặt anh báo cáo.
" Anh mau xem video đi!" hắn đưa máy tính cho Lệ Tử Sâm xem.

Anh cẩn thận quan sát từng chút một, Vũ Minh Nguyệt đúng là vào nhà vệ sinh thì không có trở ra. Tên đàn ông kia thì đeo khẩu trang, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, hắn đi vào một lúc thì vác một bao tải lớn ra ngoài.
" Tra cho tôi! Hắn là kẻ bắt cóc Minh Nguyệt!" Lệ Tử Sâm bất ngờ kêu lên.
A Tự làm việc hiệu quả rất cao, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, hắn đã lần ra dấu vết của Vũ Minh Nguyệt, biết cô bị mang đi đâu.
" Sếp, thiếu phu nhân là bị hắn mang lên núi rồi. Camera bên ngoài ghi lại, lúc hắn lấy xe của nhà nghỉ rời khỏi đây, có mang theo một bao tải lớn, nhưng khi trở về thì không thấy!" A Tự hối hả chạy vào thông báo cho anh.
" Gọi người đến đây, cho dù có phải sang bằng ngọn núi này, cũng phải tìm thấy cô ấy!" Lệ Tử Sâm giọng trầm thấp lên tiếng, có trời mới biết anh đang phẫn nộ đến cỡ nào.
Chẳng mấy mà đội cứu hộ đã đến, bọn họ bắt đầu công cuộc tìm kiếm Vũ Minh Nguyệt. Nhưng ngọn núi khá lớn, mặc dù có trực thăng nhưng tìm kiếm một người nhỏ bé như cô, là một chuyện hết sức khó khăn.
" Thưa ngài, chúng ta phải ngưng tìm kiếm thôi! Bão tuyết sắp ập đến rồi, không thể tìm được đâu. Ít nhất cũng phải chờ bão tan, mới có thể tiếp tục tìm kiếm." Đội trưởng đội cứu hộ nói với Lệ Tử Sâm, sau ba mươi phút tìm kiếm.
Đúng thật là gió đã bắt đầu nổi lên, trực thăng cũng không thể di chuyển được nữa. Nhưng làm sao Lệ Tử Sâm có thể chấp nhận được, vợ của anh vẫn còn ở trên núi, không biết sống chết thế nào.
" Hãy tiếp tục tìm kiếm đi!" Anh lạnh giọng đáp.
" Anh đừng cố chấp như vậy, bão tuyết lần này rất lớn. Chúng tôi sẽ ngưng tìm kiếm từ bây giờ, ngày mai tan bão chúng tôi sẽ lại tìm người cho anh." Đội trưởng đội cứu hội lắc đầu đáp, hắn ta không thể đặt cả đội cứu hộ vào tình thế nguy hiểm, chỉ vì cứu một người không biết sống chết ra sao được.
" Khốn kiếp, đợi đến ngày mai các người tìm để nhặt xác cô ấy về sao? Bão tuyết lớn như vậy, các người còn không chịu nổi. Vậy một cô gái yếu đuối như cô ấy sẽ chịu nổi hay sao hả? Lũ khốn kiếp này!" Lệ Tử Sâm mất bình tĩnh rồi, anh túm cổ áo của hắn ta gằn giọng nói.
" Sếp, anh bình tĩnh lại một chút đi..." A Tự hốt hoảng kéo Lệ Tử Sâm ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy sếp của mình tức giận đến như vậy.
" Cmn, cậu kêu tôi bình tĩnh thế nào hả? Vợ tôi còn đang ở trên đó sống chết không rõ, tôi ở đây có thể bình tĩnh nói chuyện với lũ người này sao?" Lệ Tử Sâm cắt ngang lời A Tự, anh gầm lên.
" Sếp!" A Tự không biết nên nói gì nữa, nếu đặt trường hợp là hắn, thì hắn cũng không thể bình tĩnh được.
Lệ Tử Sâm hai mắt đỏ ngầu, anh buông tên đội trưởng ra, đảo mắt nhìn đến chiếc xe trượt tuyết gần đó. Anh liền chạy đến, khởi động xe chạy lên núi tuyết.
" Sếp, anh muốn làm gì vậy?" A Tự lo lắng hét lớn.
" Mau chặn anh ta lại đi, bây giờ lên núi khác nào đi tìm chết!" Đội trưởng đội cứu hộ kêu lên. Tiếc là Lệ Tử Sâm đã chạy quá nhanh, không ai có thể cản anh lại.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.