Chương trước
Chương sau
Vũ Minh Nguyệt nằm trên nền tuyết lạnh lẽo, không khí lạnh buốt đã bao trùm lấy cô. Nửa giờ sau thuốc mê hết tác dụng, Vũ Minh Nguyệt dần tỉnh lại, cô khó nhọc ngồi dậy. Cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, Vũ Minh Nguyệt đưa tay ôm cơ thể ủ ấm.
" Chuyện gì xảy ra đây? Mình đang ở đâu vậy, nơi này là chỗ nào cơ chứ?" Vũ Minh Nguyệt đảo mắt quan sát một vòng, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, chỉ có tuyết trắng xóa.
" Đúng rồi, mình bị chuốc thuốc mê. Nhưng là ai làm mới được? Tại sao lại muốn đưa mình đến nơi này? Lạnh quá, mình không thể ở đây được! Phải mau chóng tìm người giúp thôi!" Cô nói rồi chật vật đứng lên. Hai chân cô tê cứng vì lạnh, Vũ Minh Nguyệt lê chân chậm chạp bước về phía trước.
Cô như một ngọn cỏ yếu ớt, mà chỉ cần một cơn gió lạnh thổi đến, cô liền đung đưa muốn gục ngã.
" Có ai ở đây không? Làm ơn giúp tôi với! Có ai không?" Vũ Minh Nguyệt vừa đi vừa gọi lớn, cô cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng nơi này hoang vắng như vậy, làm gì có ai trả lời cô chứ.
Gió thổi càng ngày càng lớn hơn, tuyết cũng rơi nhiều hơn. Vũ Minh Nguyệt cơ thể run cầm cập, trên người cô có áo ấm, nhưng nó không đủ dày để giúp cô chắn những cơn gió lạnh thổi đến. Cơ thể cô lạnh hơn bao giờ hết, Vũ Minh Nguyệt chưa từng chịu lạnh như thế, gò má cô ửng đỏ, cô đưa tay lên miệng thổi để giữ ấm cho nó. Lúc nãy cô vào nhà vệ sinh, nên là găng tay đã được cô tháo ra.
" Ah!" Vì quá lạnh, Vũ Minh Nguyệt hai chân loạng choạng, cô té ngã xuống nền tuyết.
" Mình không đi nổi nữa rồi, nhưng nếu không đi tiếp mình sẽ chết ở đây. Mình không muốn chết đâu, mình vẫn còn muốn thay ba vực dậy công ty mà, mình còn nhiều thứ phải làm nữa. Mình còn Lệ Tử Sâm, anh ấy nhất định sẽ đến cứu mình." Nghĩ đến đây, Vũ Minh Nguyệt khó nhọc đứng lên, cô lại tiếp tục đi.
Hai giờ sau, ở sân bay lớn nước N. Lệ Tử Sâm vừa xuống máy bay, anh đã tức tốc lên xe, để đến chỗ quay quảng cáo tìm Vũ Minh Nguyệt.
" A Tự, cậu lái nhanh lên cho tôi!" Lệ Tử Sâm chẳng hiểu tại sao lại bất an nhiều như vậy, anh liên tục hối thúc A Tự. Tay không ngừng nhấn số gọi cho Vũ Minh Nguyệt .
" Sếp ơi, tôi chạy tốc độ tối đa rồi đấy!" A Tự gượng cười đáp.
Lệ Tử Sâm trầm mặc, anh đưa mắt nhìn cảnh vật đang di chuyển bên ngoài cửa kính, hai tay đan vào nhau lo lắng. Với sự đốc thúc của Lệ Tử Sâm, xe nhanh chóng đến nơi. Anh bước xuống xe, đi đến khu vực quay phim tìm kiếm.
" Lệ Tổng, anh sao lại đến đây?" Lương Duy Âm vừa nhìn thấy anh, cô ta đã ưỡn ẹo đi đến bắt chuyện.
Bỏ qua gương mặt khó coi của cô ta, Lệ Tử Sâm đi đến hỏi những người phụ trách quay phim. Lương Duy Âm sắc mặt lập tức chùng xuống.
" Đạo diễn Trình, Minh Nguyệt đâu rồi? Tôi không nhìn thấy cô ấy!" Lệ Tử Sâm lên tiếng hỏi.
" Lệ Tổng, từ lúc chuyển địa điểm chúng tôi đã không nhìn thấy cô ấy rồi, điện thoại cũng không liên lạc được. Chúng tôi cũng đang rất lo cho cô ấy, không biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không?" Đạo diễn Trình thản nhiên trả lời anh.
" Không thấy sao? Không thấy mà các người còn bình thản ở đây quay chụp cái gì, các người không biết đi tìm cô ấy à?" Lệ Tử Sâm không giữ được bình tĩnh nữa, anh trừng mắt nhìn Đạo diễn Trình gầm lên dữ dội.
" Lệ tổng, anh hãy bình tĩnh một chút đi. Cô ấy cũng chỉ là một thư ký bình thường thôi, chắc là ham chơi đi dạo ở đâu rồi, lát nữa sẽ quay về thôi!" Ông ta lên tiếng nói, với mục đích giúp Lệ Tử Sâm hạ hỏa.
" Mẹ kiếp, bình tĩnh sao? Tôi nói cho ông biết, Vũ Minh Nguyệt mà xảy ra chuyện gì thì các người sẽ được bồi táng theo cô ấy!" Lệ Tử Sâm túm cố áo ông ta gằn giọng nói từng chữ.
Mọi người bắt đầu run sợ, khi thấy Lệ Tử Sâm như biến thành một con người khác. Ngay cả Lương Duy Âm cũng sợ hãi, cô ta mặt mày trắng bệch cả ra, cô ta không nghĩ đến là Lệ Tử Sâm lại quan tâm đến Vũ Minh Nguyệt nhiều như vậy.
" Lệ tổng, lúc nãy người cuối cùng nhìn thấy Minh Nguyệt là Duy Âm, cô ấy chắc sẽ biết một chút gì đó!" Người đàn ông đưa bánh cho Vũ Minh Nguyệt lên tiếng.
\[ Khốn kiếp, ai mượn cái tên điên này nói ra vậy?\] Lương Duy Âm khẽ mắng thầm trong bụng.
Nghe đến đây, Lệ Tử Sâm đã đưa mắt tìm cô ta. Lương Duy Âm sắc mặt trắng bệch cả ra, cô ta làm sao biết Vũ Minh Nguyệt đã đi đâu cơ chứ, Lệ Tư Ý đâu có nói với cô ta.
" Lương tiểu thư, cô biết Minh Nguyệt đi đâu sao?" Lệ Tử Sâm hỏi cô ta.
" Tôi...Tôi cũng không rành nữa, lúc đó tôi chỉ thấy cô ta leo lên xe một người đàn ông rồi đi mất!" Ngay tại lúc này, Lương Duy Âm vẫn không quên hãm hại Vũ Minh Nguyệt.
" Cô nhìn thấy biển số xe sao? Người đàn ông đó trông như thế nào hả? Hai người họ đã đi đâu?" Đôi mắt Lệ Tử Sâm đỏ đậm nhìn cô ta.
Lương Duy Âm muốn khóc lắm rồi, cô ta không thể chịu nổi nữa. Nếu Lệ Tử Sâm cứ nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy, cô ta sẽ chết mất.
" Tôi không biết đâu, tôi không biết!" Lương Duy Âm liên tục lắc đầu nói.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.