Chương trước
Chương sau
Ở trong một thế giới đầy tranh đoạt, địa vị và quyền lực đều phải hơn người mặc khác cũng khiến người khác sợ hãi thì mới không sợ bất kì ai.
Người hiểu rõ mình nhất chính là kẻ thù của bạn, nếu bạn để đối phương nắm được điểm yếu thì bạn sẽ mất đi phần thắng mà ngược lại còn bị đối phương xử ép.
Thành phố H vào một ngày trời.
Mộc Hạ mang thai đến tháng thứ năm đã bất đầu thấy bụng nhô ra trong lớp quần áo, từ khi mang thai Hàn Thiên Ngạo đổi tất cả quần áo của Mộc Hạ thành những quần áo chống bức xạ, mẫu mã cũng theo tính cách thanh thuần của cô mà thiết kế, hầu hết là màu sắc thanh mát, tươi trẻ, kiểu dáng nhẹ nhàng nhưng không kém phần năng động.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi làm ba liền rất mong đợi và thận trọng, Hàn Thiên Ngạo dù là đi đâu cũng sẽ mang theo Mộc Hạ dính chặt bên cạnh anh, anh đến phòng hợp cổ đông sẽ mang Mộc Hạ bụng năm tháng ngồi bên cạnh, trên bàn sẽ là máy tính chống bức xạ để Mộc Hạ làm những dự án mà cô muốn làm, anh không hạn chế công việc yêu thích của cô, nhưng chỉ cho phép cô nhận ba dự án, điện thoại của Mộc Hạ anh liền đổi loại chống bức xạ luôn. Mỗi tháng hợp cổ đông một lần, các bậc trưởng lão ở JK sớm đã quen với việc Hàn Thiên Ngạo mang Mộc Hạ đến hợp cho nên sự hiện diện của cô lâu dần thành lẽ đương nhiên.
Từ khi Mộc Hạ mang thai các sự kiện hay dự án ngoài nước Hàn Thiên Ngạo đều để Ngải Thần đi thay anh.
Hàn Thiên Ngạo luôn theo sát Mộc Hạ không rời một bước, vì sự an toàn của cô anh điều thêm người bảo vệ cô, anh không biết Hứa Chí Quân khi nào ra tay đưa Mộc Hạ rời khỏi anh, Hàn Thiên Ngạo không phải là không bị lời nói của Hứa Chí Quân làm lay động, khả năng của Hứa Chí Quân anh biết rõ, cho nên anh cần phải đề phòng.
Tại nước xx.
Tống Tịnh Hiểu bị đưa qua đây, muốn tìm cách về nước nhưng không được, thậm chí cô ta phải làm một công việc bần tiện là tiếp khác trong một quán bar dung tục, phóng khoáng. Cô ta đường đường là tiểu thư Tống gia, nhưng phải đi đến nước này, cô hận, hận Mộc Hạ, hận Hàn Thiên Ngạo và tên đàn ông điên Hứa Chí Quân kia.
Hôm nay cô ta nghe quản lí nói có người muốn gặp cô ta, là một nhân vật lớn, nói cô tiếp đãi chu đáo.
Tống Tịnh Hiểu bước vào, không nghĩ người kia lại là Sâm Lan Hoàn.

“ Tứ ca.” Tống Tịnh Hiểu nhớ rõ, lần đó Sâm Lan Hoàn còn vì Mộc Hạ mà dạy dỗ cô ngay trong buổi tiệc, hôm nay anh ta lại tìm đến nước xx tì cô, không lẽ lại muốn đòi công bằng cho Mộc Hạ.
Sâm Lan Hoàn, gật đầu, đôi mắt sâu thẳm sau đôi kính cận nhìn Tống Tịnh Hiểu ăn mặc hở hang, anh đoán được tâm tư cô ta nghĩ gì, giọng lạnh lùng, “ Tôi không đến tìm cô đòi công bằng cho Mộc Hạ, mà tôi muốn cô giúp tôi một chuyện.”
Tống Tịnh Hiểu thở phào, Sâm Lan Hoàn trong bang hội là Tứ ca, cô không phải không sợ, nhưng người này trước nay đều giấu mình trong lớp bộc giáo sư, cho nên cô không biết anh là người như thế nào? Nghe Sâm Lan Hoàn nói muốn cô giúp anh, cô thăm dò hỏi, “ Không bết Tứ ca có chuyện gì mà muốn một nh6n vật bé như tôi giúp đây?”
Sâm Lan Hoàn nhìn cô ta nhếch khóe miệng, trào phúng nói, “ Tống Tịnh Hiểu, đừng giở trò với tôi, tôi nói muốn cô giúp là nể mặt ông cụ Tống, cô đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Chuyện cô gây thương tổn cho Hạ Hạ, tôi mối cô trả.”
Tống Tịnh Hiểu liền run sợ, cô không biết Mộc Hạ có sức hút gì mà khiến nhiều đàn ông muốn bảo vệ cô ta như vậy, Tống Tịnh Hiểu lập tức cười cứng ngắt, mở miệng, “ Vậy Tức ca muốn tôi làm gì?”
Sâm Lan Hoàn cười âm hiểm, “ Rất nhanh thôi cô sẽ biết.”
Nếu ông trời cho anh cơ hội,
Anh sẽ vì em mà từ bỏ tất cả.
Nếu cho anh được chọn lại,
Năm đó anh sẽ không rời đi.

Nếu như có nếu như, anh và em đã không thành thế này...
Thành phố H, gần đây mưa nhiều.
Mộc Hạ mang thai vào tháng thứ bảy, bụng đã lớn rất nhiều, là một tiểu công chúa như mong đợi của Hàn Thiên Ngạo. Vì thời tiết gần đây mưa nhiều, Hàn Thiên Ngạo không cho Mộc Hạ ra ngoài, anh nói đường trơn vì mưa rất nguy hiểm.
Lịch quay của Bạch Nhạn vì trời mưa mà phải dời lại, cô buôn chán nên chạy đến bán đảo hào môn tìm Mộc Hạ đi shopping liền bị Hàn Thiên Ngạo cho vào danh sách đen.
Hàn Tư Nguyệt vì muốn Mộc Hạ cùng cô ra ngoài đi dạo liền bị Hàn Thiên Ngạo cắm không cho liên lạc với Mộc Hạ đến khi nào cô sinh mới thôi.
Mộc Hạ bất mãn lên tiếng, không ngời Hàn Thiên Ngạo không vỡ trách cô, mà còn để hai người kia đến báo đảo hào môn trò chuyện cùng Mộc Hạ, nhưng với điều kiện là không được đưa Mộc Hạ ra khỏi nhà.
Bạch Nhạn ngồi trên ghế salon, nhìn trên lâu bóng dáng Hàn Thiên Ngạo đã khuất dần, cô chạy đến chỗ Mộc Hạ ai oán nói, “ Này Hạ Hạ, có phải ông chủ lớn có tâm lí kì thị bạn của bà bầu không? Lần trước là hành hạ mình ở công ty vì mang cậu ra ngoài, lần sau này là kéo mình vào danh sách đen vì muốn cùng cậu đi shopping, mình là muốn mua đồ cho con gái nuôi, anh ta vì sao không cho?”
Hàn Tư Nguyệt cũng liền đồng tình hùa theo, cô bé giảo hoạt nói, “ Còn có, trước đây anh rất thương em, vì sao chỉ vì con gái anh ấy chưa ra đời liền coi em như con ghẻ vậy?”
Môc Hạ đang dựa lưng vào ghế massage được Hàn Thiên Ngạo đặt riêng cho cô, Mộc Hạ nhìn hai người đang lên án Hàn Thiên Ngạo liền mỉm cười, “ Có thể là vì anh ấy lo lắng thôi.”
Mộc Hạ biết, sau vụ việc Tống Tịnh Hiểu gay nên mới khiến Hàn Thiên Ngạo cẩn trọng như vậy, cô để ý thấy, cứ càng cận ngày cô sinh Hàn Thiên Ngạo đều sẽ lo lắng, anh thường nhíu mày khi chân cô thương hay co rút, cảm giác bất an mỗi đem khó ngủ, anh sẽ thức cùng cô... Nhiều việc Hàn Thiên Ngạo làm khiến cô cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô và con của hai người.
Mộc Hạ nhìn Hàn Tư Nguyệt, đưa mắt nhìn trái tim chị gái mình ở trên người cô bé, giống như nói cùng chị Mộc Băng, “ Chị, chị quả thật nhìn người không nhầm, cám ơn chị vì luôn nghĩ cho em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.