Chương trước
Chương sau
Từ Trạch viện về bán đảo hào môn, vì không muốn Mộc Hạ gặp Hứa Chí Quân cho nên anh không mang cô đi, anh cho Thời Tuấn ở lại bán đảo và vài thuộc hạ, còn anh đến kim cương tìm Hứa Chí Quân.
Kim cương, Hứa Chí Quân ngồi ở phòng bao lớn đợi người tới, anh vừa nhận được tin Hàn Thiên Ngạo sẽ đến, anh liền ở chỗ này chờ Hàn Thiên Ngạo.
“ Yo! Nhất ca đến rồi sao?” Hứa Chí Quân thấy Hàn Thiên Ngạo bước vào liền nhếch môi lên tiếng.
“ Chẳng phải anh nói ông cụ Tống gặp trưởng lão để tôi đến tìm anh sao?” Hàn Thiên Ngạo ngồi xuống ghế đối diện Hứa Chí Quân lạnh nhạt lên tiếng.
“ Tôi lại lại không biết nhất ca đến cả lời cảm ơn ân nhân cứu mạng vật nhỏ cũng không nói được?” Hứa Chí Quân cười như không cười lời nòi đầy chăm chọc.
“ Đây là miếng đất ở Bali anh luôn mong muốn bấy lâu, coi như phần cảm tạ anh ra tay nghĩa hiệp cứu vợ con tôi?” Hàn Thiên Ngạo không để lời nói châm chọc của Hứa Chí Quân vào mắt, anh đẩy phần tài liệu về phía Hứa Chí Quân bạc môi mấp máy.
“ Cũng khá hào phóng đấy! Lấy danh nghĩa của Hứa thị tôi còn chưa mua được vậy mà nhất ca mở miệng liền dễ dàng có, anh có biết trong mảnh đất đó có bao nhiêu đá quý và vàng không?” Hứa Chí Quân không nghĩ Hàn Thiên Ngạo dùng mảnh đất này để cám ơn anh nhưng ngay cả lời nói cảm ơn từ miệng Hàn Thiên Ngạo anh còn chưa nghe. Mảnh đất ở Bali là mảnh đất rất nhiều đá quý và mỏ kim cương, vàng chưa khai thác, rất nhiều người nhắm vào nhưng là vẫn không có được, nghe nói chủ của mảnh đất đó là một ông trùm khét tiếng ở Bali, ông ta rất cao ngạo không coi ai vào mắt, Hứa Chí Quân anh đã bỏ không ít công sức và những điều kiện tốt để đổi nhưng là mãi vẫn không gặp được ông ta, cư nhiên Hàn Thiên Ngạo lại có được mảnh đất đó.
“ Tôi không mấy để tâm, quan trọng là tấm lòng của tôi, vợ con tôi nếu lần đó không do anh cứu thỉ có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Hàn Thiên Ngạo nhàn nhạt mở miệng, anh tiện tay lấy chai rượu trên bàn đưa lên miệng uống, khí chất tao nhã lại cao quý. Đối với anh miếng đất kia không là gì cả, nó cũng chỉ là một phần nhỏ trong số mảnh đất mà anh có.
“ Đừng cứ mở miệng ra là nói vợ con tôi, nếu anh có thể ảo vệ tốt cho vật nhỏ thì cô ấy có khả năng bị Tống Tịnh Hiểu đụng tới sao?” Hứa Chí Quân tức giận lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Ngạo.

“ Hứa Chí Quân, nễ tình chúng ta là người trong bang hội, tôi nhắ nhở anh Hạ Hạ là vợ tôi không phải Mộ Dung Vân, anh nên biết rõ mặc dù họ có giống nhau nhưng hai người tính cách khác nhau.” Hàn Thiên Ngạo nhướng người về phía trước âm thanh lạnh lẽo lên tiếng nhắc nhở Hứa Chí Quân.
“ Anh.” Hứa Chí Quân bị Hàn Thiên Ngạo nhắc nhở khiến trong lòng anh cảm thấy áy náy với Mộ Dung Vân, đúng là ban đầu anh muốn Mộc Hạ là vì cô giống Mộ Dung Vân nhưng ai mà biết được tim anh lại vì Mộc Hạ mà rung động, tâm trí anh cũng vì Mộc Hạ mà nhớ nhung, nhưng Hàn Thiên Ngạo luôn là cái giọng điệu nói với anh cô ấy là vợ của anh ta khiến anh không thể nói được gì? Phải, cô là vợ Hàn Thiên Ngạo cho dù anh có làm mọi thứ vì cô thì họ vẫn là vợ chồng hợp pháp.
“ Tôi nói xong rồi, quyền chuyển sở hữu tôi đã kí anh có thể xem lại.” Hàn Thiên Ngạo nói xong liền đứng dậy.
“ Không phải anh đến để nói tôi tha cho người phụ nữ của anh sao?” Hứa Chí Quân lên tiếng, đôi mắt ma mị híp lại nhìn Hàn Thiên Ngạo.
“ Tôi đến là vì vợ con tôi, lòng thành của tôi cũng đã nói rõ, mà từ khi nào cô ta là người phụ nữ của tôi, anh có làm gì cô ta cũng không liên quan đến tôi.” Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nói xong liền rời đi. Hứa Chí Quân ban đầu còn nghĩ Hàn Thiên Ngạo đến là vì Tống Tịnh Hiểu, nhưng từ đầu đến cuối Hàn Thiên Ngạo một chữ cũng không hề nhắc đến cô ta, hóa ra mọi người đã hiểu lầm, Tống Tịnh Hiểu chỉ là một vỏ bộc bên ngoài để Hàn Thiên Ngạo chọn cô ta một một quan cờ đối phó cái nhìn của người khác, thật ra anh chưa bao giờ để cô ta vào mắt. Ông cụ Tống là người từng huấn luyện cho Hàn Thiên Ngạo cũng là thuộc hạ trung thành của ông cụ Âu Dương, anh đến là vì nể mặt ông cụ Tống nhưng mục đích lại khác, xem ra Hứa Chí Quân đã quá xem nhẹ Hàn Thiên Ngạo.
Hứa Chí Quân cũng chỉ là muốn Tống Tịnh Hiểu trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết chứ không hề có ý định lấy mạng cô ta, cho cô ta bài học như vậy đã đủ, anh lệnh cho Lý Ca đưa Tống Tịnh Hiểu về Tống gia và nhắn với ông cụ Tống, từ nay không được để Tống Tịnh Hiểu ở lại thành phố H.
Tống Tịnh Hiểu giữ được mạnh sống, Tống An Quốc theo lời hứa của Tống Niên liền cùng Nhậm Khinh Vũ li hôn, dù cho Nhậm Khinh Vĩ không đồng ý nhưng với thế lực của ông cụ Tống bà không li hôn không được.
Sau đó ông cụ Tống cho người đưa Tống Tịnh Hiểu rời khỏi thành phố H, không bao giờ được đặt chân về thành phố H nữa bước, Nhậm Khinh Vũ về lại Nhậm gia cầu xin anh trai giúp đỡ nhưng là vô ích, bà ta được gả đi vào Tống gia đã không liên lạc cùng Nhậm gia đã lâu, Nhậm Đại Hoàng nễ tình anh em nên để bà ta ở Nhậm gia vài hôm. Sau khi tòa án ông bố li hôn của Tống An Quốc và Nhậm Khinh Vũ, tài sản mà bà nhận được là 5 phần trăm cổ phần Tống thị, căn biệt thự sầm uất và một mảnh đất lớn nằm trong trung tâm. Nhậm Khinh Vũ muốn bán toàn bộ tài sản sau li hôn để đi tìm Tống Tịnh Hiểu nhưng là lệnh của ông cụ Tống nếu bà đưa Tống Tịnh Hiểu về thành phố H thì bà không còn đường lui, Nhậm Khinh Vũ không cam lòng bà sợ Tống An QUốc sẽ tìm người phụ nữ kia rồi đưa về Tống gia cho nên bà quyết định ở lại thành phố H.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.