Tư Thành vẫn im lặng nghe, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tề Đông Thăng, không hiểu sao anh thấy hơi khó chịu.
Anh đứng lên chắn trước người Hạ Phương, rồi nói với giọng lạnh lùng: "Vậy là, bản thân phương thuốc này không có vấn đề gì cả, chẳng qua vì có một số người không vượt qua được cám dỗ, đã tự tiện bán phương thuốc khi chưa hiểu rõ cách dùng của phương thuốc, lẫn chưa được chủ phương thuốc đồng ý, còn hiệu thuốc nhà họ Tề ở Kinh Đô, học nghệ không tinh, biết phương thuốc này rất tốt, nhưng chưa lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, liều lĩnh sử dụng rồi trắng trợn chế thuốc bán ra thị trường, nên mới dẫn tới một loạt hậu quả như vậy..."
Tư Thành tổng kết bằng một câu, tuy đơn giản nhưng đã tường thuật lại đầu đuôi vụ án một cách rõ ràng.
Lúc này, dù Triệu Nhược Văn có muốn bảo là mình không có lỗi đi chăng nữa, thì cũng quá khiên cưỡng.
Còn phía cảnh sát nghe xong một lượt thì cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc, ai đúng ai sai nhìn một cái là biết, há lại để những người thề thốt phủ nhận, một mực ngụy biện kia có lừa chắc?
"Không hổ là cậu sáu, ha ha ha..." Cục trưởng Kim đứng dậy vỗ tay to, ánh mắt ông ta tràn ngập kính nể: "Mợ sáu và cậu sáu đúng là nhân trung long phượng, vụ án ngày hôm nay không chỉ dạy cho tôi một bài học về suy luận, mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3480593/chuong-511.html