Chương trước
Chương sau
Lẽ nào, cảm giác trước đó của mình, không phải là ảo giác?





Hết thảy đều là thật...



Hạ Phương này, cô ta căn bản không phải là người bình thường...



"Cô Lệ, anh Lệ, nếu không còn việc gì khác, hai người mang chiếc váy với đám phế vật của các người đi đi. Hôm nay tâm trạng tôi khá vui, tôi không so đo chuyện này với hai vị nữa, nhưng..."





Hạ Phương liếc mắt nhìn bình hoa làm bằng sứ Thanh Hoa bị vỡ, mỉm cười yêu dã: "Chiếc bình hoa này vì hai vị nên mới bị vỡ, hai vị phải bồi thường theo giá."



Không đợi hai anh em hồi thần, Hạ Phương chỉ vào Sở Lâm Xuyên đã lấy lễ phục ra rồi nói: "Giá cả cụ thể, hai vị trao đổi với sếp Xuyên và sếp Khôn của chúng tôi là được, tôi còn có việc, không tiếp hai vị nữa."







Mãi đến khi bóng dáng Hạ Phương biến mất ở tầng hai, anh em nhà họ Lệ mới tỉnh táo lại, toàn thân toát mồ hôi, hai chân còn hơi run run.



Đây không phải lần đầu Sở Lâm Xuyên nhìn thấy Hạ Phương ra tay, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười tiến lên đưa chiếc váy đã đóng gói xong cho Lệ Minh Nhã: "Cô Lệ, đây là váy của cô, mời cô nhận lấy. Ngoài ra, chiếc bình sứ Thanh Hoa bị vỡ có giá gốc là ba mươi hai triệu tệ, tôi sẽ thu của hai vị theo con số này, ba mươi triệu tệ, hai vị quẹt thẻ hay chuyển khoản?"



"Phụt..." Lệ Minh Hùng vừa mất một trăm năm mươi triệu tệ, giờ nghe thấy cái bình hoa rách này được hét giá ba mươi triệu, anh ta tức đến nỗi phun ra một búng máu, tức đến nỗi tái cả mặt.



"Các người, khinh người quá đáng!" Lệ Minh Hùng lau khóe miệng, tức đến nỗi đỏ cả mặt, hai mắt trợn tròn.



Sở Lâm Xuyên cười: "Nếu hai vị không tin, có thể mời chuyện gia tới giám định, chúng tôi cũng sẽ lấy hóa đơn ra cho hai vị xem."



"Anh..." Lệ Minh Nhã cũng giận đỏ cả mặt.



Vốn dĩ, bọn họ chịu ấm ức nên tới để gây sự, nhưng cuối cùng không gây chuyện được, tiền thì thanh toán, người còn bị đánh, thế thì cũng thôi đi giờ còn phải bồi thường với cái giá trên trời.

Lấy được tiền, Hạ Phương rất vui.



Buổi chiều, cô cũng không đi làm nữa, cô về nhà dẫn mẹ Tiết Lan Hâm ra ngoài uống trà chiều.



Sau đó hai mẹ đi dạo phố, bắt đầu mua sắm một số vật dụng cho nhà mới.



Nhà mới đã sửa xong, đồ dùng trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng còn rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cần mua mới.



Khoảng thời gian này, Tiết Lan Hâm toàn ở nhà nghỉ ngơi, bà cũng đang chán lắm đây.



Hiếm mới có dịp bà chịu đi dạo phố với Hạ Phương, tâm trạng tốt cô mua đồ thả phanh luôn.



Mới một lát, hai người đã xách túi to túi nhỏ trên tay rồi.



Không chỉ có quần áo, đồ dùng hàng ngày, đồ trang sức, còn có giày, túi xách các kiểu.



Mãi đến chín giờ tối, Tư Thành gọi điện tới, lúc này hai mẹ con mới lưu luyến bảo Tư Thành tới đón bọn họ.



Đầu tiên cả nhà đi một chuyến đến biệt thự mới ở vịnh Tinh Hà Loan, bởi vì vừa sửa xong, bình thường sẽ có quản gia tới mở cửa sổ cho thông gió, cho nên phòng không nặng mùi cho lắm.



Mấy người cất đồ xong, lại dọn dẹp đơn giản một chút, rồi trở về căn hộ.



Tắm rửa xong, Hạ Phương đang định kể cho Tư Thành nghe câu chuyện đặc sắc lúc chiều nay, bỗng nhiên điện thoại reo lên.



Ngụy Thung gọi tới.



Hạ Phương hơi thấp thỏm, sau đó cô vội vàng cầm điện thoại bắt máy, thì nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Thung: "Phương bảo bối, khi nào em về... chị, có khi chị..."



Hạ Phương thấp giọng hỏi: "Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.