Lẽ nào, cảm giác trước đó của mình, không phải là ảo giác?
Hết thảy đều là thật...
Hạ Phương này, cô ta căn bản không phải là người bình thường...
"Cô Lệ, anh Lệ, nếu không còn việc gì khác, hai người mang chiếc váy với đám phế vật của các người đi đi. Hôm nay tâm trạng tôi khá vui, tôi không so đo chuyện này với hai vị nữa, nhưng..."
Hạ Phương liếc mắt nhìn bình hoa làm bằng sứ Thanh Hoa bị vỡ, mỉm cười yêu dã: "Chiếc bình hoa này vì hai vị nên mới bị vỡ, hai vị phải bồi thường theo giá."
Không đợi hai anh em hồi thần, Hạ Phương chỉ vào Sở Lâm Xuyên đã lấy lễ phục ra rồi nói: "Giá cả cụ thể, hai vị trao đổi với sếp Xuyên và sếp Khôn của chúng tôi là được, tôi còn có việc, không tiếp hai vị nữa."
Mãi đến khi bóng dáng Hạ Phương biến mất ở tầng hai, anh em nhà họ Lệ mới tỉnh táo lại, toàn thân toát mồ hôi, hai chân còn hơi run run.
Đây không phải lần đầu Sở Lâm Xuyên nhìn thấy Hạ Phương ra tay, anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười tiến lên đưa chiếc váy đã đóng gói xong cho Lệ Minh Nhã: "Cô Lệ, đây là váy của cô, mời cô nhận lấy. Ngoài ra, chiếc bình sứ Thanh Hoa bị vỡ có giá gốc là ba mươi hai triệu tệ, tôi sẽ thu của hai vị theo con số này, ba mươi triệu tệ, hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3438446/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.