Chương trước
Chương sau
Nếu không phải do nhà họ Lệ hắc bạch ăn thông, với cả còn một ít của cải để tiêu dùng, thì e là đã phá sản như nhà họ Lục từ lâu rồi.





Giờ thì hay rồi, Hạ Phương há mồm một cái đã nuốt của nhà họ hai trăm triệu.



Lệ Minh Nhã tức điên cả người.



Cô ta thích chiếc váy đó, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện trả hết tiền cho Hạ Phương.





Năm trăm ngàn tiền đặt cọc, đã đủ để mua chiếc váy này rồi.



Cô ta nghĩ xong rồi, hôm nay cô ta tới mặc thử, chỉ ra khuyết điểm trước, sau đó thừa cơ ăn quỵt.



Nếu đám Hạ Phương dám ầm ĩ, cô ta sẽ báo cảnh sát, rồi liên hệ gọi người ở bộ công thương tới đây, nói là Hạ Phương ép mua ép bán, xâm phạm quyền lợi của người tiêu dùng, sau đó thừa cơ cho các bộ ngành có liên quan điều tra LM.



Cho dù cuối cùng cô ta vẫn phải trả số tiền này, bên Hạ Phương cũng phải trả cái giá không nhỏ.







Nhưng giờ Hạ Phương chưa nói một tiếng đã lừa hết tiền đi rồi.



Cô còn thoải mái xử lý thuộc hạ của bọn họ, kích thích này, ai mà chịu nổi?



Lệ Minh Nhã hét lên như điên: "Đánh, đánh cho tôi, đồ vô dụng! Nếu một người phụ nữ mà cũng không xử lý được, thì tôi còn cần các anh làm gì?"



Cơn tức giận của Lệ Minh Nhã đã kích thích những tráng hán này.



Quả thật, ban đầu bọn họ nghĩ đối phó với một người phụ nữ nhỏ nhắn mà đi đông như này, có hơi nực cười.



Bọn họ nghĩ chắc là bọn họ tới để trợ uy cho cô chủ bọn họ thôi, nếu mà phải ra tay thì một người trong số họ lên là đủ rồi.



Trơ mắt nhìn năm người ngã xuống, đau khổ quằn quại dưới sàn, mặt bọn họ tái mét.



Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, há chả bị cười chết à?



Vì thế, một đám người đều bị kích thích không nhẹ, bọn họ phẫn nộ tiến lên, ra tay càng ngày càng ác độc.



Sắc mặt Hạ Phương trầm xuống, cô cười khẩy một cái, không đợi những người đó ra tay, cô đã nhanh chóng tiến lên tấn công trước đánh đòn phủ đầu.



Lại chưa đầy một phút, sáu bảy người còn lại đã gục hết dưới sàn.



Mà, để không cho họ làm hỏng đồ trong cửa hàng, Hạ Phương còn còn đá rất có tiếu tấu, đá họ vào cùng một vị trí.



Một phút sau, sáu bảy người đó đã bị quăng thành một đống, cộng với năm người trước, chất thành một đống, cảnh tượng rất là đồ sộ.



Hạ Phương vỗ vỗ tay, thấy anh em nhà họ Sở đang trợn mắt há hốc mồm, cô nhíu mày nói: "Sếp Xuyên, sếp Khôn, đi lấy lễ phục ra đây cho cô Lệ mang đi."



"Cô, cô..." Lệ Minh Nhã nhìn cảnh này, cô ta lùi về sau hai bước, hai mắt trừng ra nhìn.



Sao lại thế, sao có thể chứ?



Hạ Phương, cô ta là siêu nhân à?



Lại có thể dựa vào một mình mình, nhẹ nhàng hạ hết toàn bộ thuộc hạ của cô ta.



Đây là sức bạo kiểu gì chứ?



Dù là anh trai cô ta, anh trai cô ta đánh với hai người ở đây là đã cố lắm rồi, nhưng Hạ Phương lại...



Chuyện này không phải là thật.



Ngực Lệ Minh Nhã phập phồng kịch liệt, cô ta không dám tin tất cả những điều này là sự thật.



Cô ta muốn điên cuồng hét lên, cô ta muốn bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng cổ họng cô ta lại như bị bóp lại, không thể hét ra lời.



Lệ Minh Hùng cũng vậy, toàn thân anh ta cứng đờ lạnh như băng, có cảm giác bị ác mộng quấn thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.