Chương trước
Chương sau
Vài phút trước, bầu không khí còn đang nhẹ nhàng hài hòa, giờ đột nhiên giương cung bạt kiếm, căng thẳng vô cùng.





Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên trước hai bước, đứng trước mặt Hạ Phương bảo vệ cô.



Hạ Phương mỉm cười, cô lười biếng xua tay, ý bảo hai anh em lui xuống, sau đó cô tự đi đến trước mặt Lệ Minh Hùng: "Anh Lệ nói kiểu gì vậy? Tối qua đã xảy ra chuyện gì à?"



"Còn vừa nãy, chỗ tôi có camera ghi lại, anh cam tâm tình nguyện trả tiền để mua bộ lễ phục xinh đẹp này chúc mừng sinh nhật cho em gái anh, sao anh lại bảo là bị tôi lừa cơ chứ?"





"Huống hồ, cho dù anh không thanh toán, cô Lệ cũng phải thanh toán, nếu anh để ý chút tiền đó thì có thể nói chuyện với cô Lệ, để cô ấy trả tiền lại cho anh, đúng không nào?"



"Cô..." Hạ Phương nói hai ba câu đã phủi sạch trách nhiệm, còn nói Lệ Minh Hùng thành đồ keo kiệt, Lệ Minh Hùng tức lắm, anh ta cắn răng nói: "Yêu nữ, hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, trừ hại cho dân, xử lý cô!"



"Các anh em, lên cho tôi!"

Lệ Minh Hùng hạ lệnh một tiếng, các anh em sau lưng anh ta ào ào xông lên.







Bọn họ rút vũ khí mang bên người ra xông lên trước, có mấy người xông về phía Hạ Phương, mấy người khác thì lao về phía anh em Sở Lâm Xuyên.



Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn cũng sốt ruột, cả đám lao lên tính bảo vệ Hạ Phương, nhưng lại bị Hạ Phương ngăn lại.



Cô xua tay: "Tránh ra."



Cô nói không nặng, nhưng lại tràn ngập sức uy hiếp, Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn vô thức lùi về sau vài bước.



Còn Hạ Phương thì đã xông lên, chẳng mấy chốc cô đã lao vào đánh với mấy người đàn ông kia.



Động tác của cô rất nhanh, ra tay còn ác hơn, thân thể linh hoạt, cô di chuyển giữa một đám đàn ông cao to cầm vũ khí, thế mà chẳng có tí áp lực nào.



"Bốp..."



Hạ Phương vừa xử lý xong năm tên đầu tiên xông lên, nhưng vì lúc ra tay cô hơi gấp, nên lúc tên cuối cùng bay ra thì đập vào giá trưng bày ở bên cạnh.



Trên giá trưng bày đó có một bình hoa đẹp, bình hoa rơi xuống đất rồi vỡ tan...



Hạ Phương quay đầu lại, cô thấy chiếc bình sứ Thanh Hoa trưng bày cùng bộ quần áo bên cạnh vỡ mất rồi.



Mặt cô đen như đít nồi.



Đó là bình hoa mà cô thích nhất.



Mấy người này lại dám chọn ra tay ở phòng tiếp khách của cô, hại cô không khống chế tốt lực đạo, làm vỡ cục cưng rồi...



Không thể tha thứ!



Lệ Minh Nhã và Lệ Minh Hùng ngơ ngác.



Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, Hạ Phương lại đánh nhau giỏi như này.



Nhóm thuộc hạ mà họ dẫn tới là nhóm đánh nhau giỏi trong bang bọn họ, nhóm này không chỉ cao to mà còn khỏe nữa, đánh nhau cũng ngoan độc.



Nhưng chưa đầy một phút, Hạ Phương đã xử lý xong non nửa?



Đùa đấy à?



Thấy Hạ Phương chợt dừng lại rồi nhìn chằm chằm bình hoa kia đến thất thần, Lệ Minh Hùng tức đỏ cả mặt, anh ta trợn mắt quát: "Bốn cậu kia xông lên giữ cô ta lại cho tôi, sau đó đánh đến chết! Hai người kia ra quầy trưng bày bên ngoài đập phá cho tôi, thấy cái gì là đập cái đấy!"



Hạ Phương, con đ* này, cướp mất người đàn ông mà cô ta thích thì cũng thôi đi, vừa nãy còn dám lắc lư mê hoặc anh trai cô ta, nhân lúc cô ta không chú ý làm anh trai cô ta thanh toán chiếc váy này rồi.



Chiếc váy đó hơn một trăm triệu đấy!



Nhà họ Lệ có tiền, nhưng tiền cũng không phải do gió thổi đến.



Huống hồ, mấy năm nay nhà họ Lệ vừa mới tẩy trắng xong, kinh doanh chưa có gì xuất sắc, thường xuyên rơi vào trạng thái lỗ vốn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.