Lúc đến văn phòng của đội bảo vệ, Hạ Phương đã thay bộ quần áo khác, cô hóa trang, đổi tóc giả, còn đeo thêm một cặp mắt kính, trông vừa ngầu vừa thần bí, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ nữ tính thường ngày của cô.
Nếu không phải lúc trước đã từng thấy được dáng vẻ dịu dàng kia của Hạ Phương, e là Charles cũng không dám nhận là quen biết cô.
Cô mặc sơ mi đen lẫn quần đen nốt, phối với giày martin, đôi ngươi lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu mọi điều trên đời này, khiến người ta không mảy may dám lỗ mãng.
Mặc dù quanh thân cô tản ra một hơi lạnh cảnh cáo người sống chớ lại gần, nhưng khi thấy được cô, những nhân viên không ra ngoài công tác của đội bảo vệ đều kích động lao vọt tới.
Có mấy cô gái dứt khoát ôm chằm lấy cô, hô lên: "Lão đại, cô về rồi..."
"Nhớ lão đại muốn chết luôn..."
"Hơn nửa năm cô không ở đây, chúng tôi đã trải qua tháng ngày buồn tẻ biết bao!"
"Lần này lão đại về không đi nữa đúng không?"
"Không có cô, đội bảo vệ chúng tôi sắp biến thành vật trang trí rồi".
Mọi người ríu rít vây quanh Hạ Phương, cô một câu tôi một câu kể lể tất cả những oan ức cùng nỗi nhớ nhung của mọi người.
Hạ Phương vỗ vỗ vai bọn họ, cười khẽ: "Mọi người vất vả rồi".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409308/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.