Thấy người điều phối máy bay giương cờ lên, sắc mặt Tư Thành âm trầm, anh kéo tay Hạ Phương, nói giọng lạnh băng.
"Hả?", Hạ Phương ban đầu còn chưa hiểu gì, mãi đến khi thấy đôi mắt đã ánh lên tia tức giận của Tư Thành.
Cô cười đáp: "Có hơi xa..."
"Gửi định vị cho anh, xong việc anh sẽ đi đón em".
Nghĩa bóng chính là đêm nay em đừng nghĩ đến việc chạy đi chơi, phải đến khách sạn đó tận hưởng niềm vui với anh?
Hạ Phương than nhẹ một tiếng: "Không sao, có thể tối muộn em mới xong việc, em tự về là được rồi".
Hai người tách nhau ở sân bay, ai cũng không cất tiếng hỏi đối phương đi đâu.
Đó là sự tin tưởng cơ bản nhất giữa hai người bọn họ.
Không phải không tò mò, cũng không phải là không muốn biết, chỉ là họ tôn trọng nhau, vì vậy chọn cách tin tưởng nhau.
Sau khi xác định được Tư Thành không đi theo mình, Hạ Phương mới bắt một chiếc xe đi thẳng đến một con đường lớn nào đó.
Nơi đó đã có một chiếc xe đen đang đỗ sẵn chờ cô đến.
Hạ Phương lên xe, Charles ở trên xe lập tức kích động hô lên: "Lão đại, cuối cùng cô cũng về rồi. Cô không biết đâu, sau khi cô rời đi, đám điêu dân kia lập tức to gan, thậm chí còn có đứa diễu võ dương oai đến làm ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409307/chuong-374.html