Hạ Phương vốn định cười ha ha đi qua đó, nhưng...
Nhìn đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu được tất cả của Tư Thành, khiến lời đã đến bên môi Hạ Phương lại không tài nào thốt lên được. Hạ Phương nhanh chóng suy nghĩ một lượt, cuối cùng nhếch miệng cười: "Nghiệp vụ của anh Thành đã mở rộng đến cửa sông Trừng rồi à? Quả là thâm tàng bất lộ..."
Tư Thành ngả ngớn cười, dựa lưng vào ghế, đôi mắt hẹp dài kia còn ánh lên tia gian xảo: "Cục cưng à, lời này của em có vẻ như đang tự tâng bốc bản thân".
Hạ Phương: ...
"Để anh đoán thử nhé, Phương cưng đến cửa sông Trừng là vì chuyện của LM, hay là đi chữa bệnh cho người khác nhỉ? Hay là em còn công việc gì khác mà anh không biết?"
Hạ Phương giật giật khóe môi, bỗng chốc không biết phải trả lời như thế nào.
"Trước khi hỏi người khác thì anh Thành đây cũng nên thành thật trước chứ nhỉ?"
Tư Thành nắm tay Hạ Phương ngắm nghía: "Phương cưng đang quản chồng đấy à?"
Hạ Phương quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn tỏ vẻ nghi ngờ, đôi mắt tròn long lanh chớp một cái, nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ: "Không được à?"
Tư Thành lại nhớ đến cuộc so tài trên giường tối qua của bọn họ.
Cô nhóc này cứ như vậy mãi thôi, sau khi ghẹo người ta xong lại dùng đôi mắt hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409306/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.