Rồi chắp tay với Tư Chính An: “Anh Tư thật sự là có phúc đấy, khà khà”.
Nghe ông Đổng nói vậy, những người khác mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm gì.
Bức tranh tự này thật sự chính là bản gốc xuất xứ từ tay Diêu Tử Tự, có trị giá mấy trăm triệu?
Quá sức chấn động.
Có người đã lấy điện thoại ra tranh thủ chụp hình, nhưng Tư Thành đã nhanh chóng cuộn tranh lại làm họ chỉ chụp được một nửa.
Chỉ mới mấy phút trước họ còn lấy nó làm cái đích để chê cười, nay người không cười nổi chính là bọn họ.
Nhất là những người từng mỉa mai Hạ Phương đều đang mặt đỏ tía tai, có người đã lén chuồn đi, có người lúng túng cười làm hòa với cô.
Hạ Phương cũng không so đo gì, chỉ cất giọng trong trẻo nói: “Tranh chữ của ông Diêu Tử Tự hiếm có khó tìm, ít ai từng nhìn thấy nên mọi người không tin cũng không có gì lạ”.
Đến đây, ngữ điệu cô thay đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Nhưng các vị cũng đã cho tôi một bài học về chưa biết thực hư thế nào mà đã đi đến kết luận bừa bãi. Sau này tôi sẽ cảnh giác hơn, tuyệt không đi vào vết xe đổ của các vị”.
Ý mỉa mai rõ rành rành khiến vô số người khó chịu ra mặt.
Hạ Phương lại dắt tay Tư Thành, nâng ly rượu lên rồi nói với Tư Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409233/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.