Chương trước
Chương sau
Tư Thành ngoài miệng thì nói là kiểm tra vết thương nhưng thật ra lại nhân cơ hội mà vuốt ve cô một phen, lấy lý do là trang phục đêm nay của cô quá hấp dẫn, anh kềm lòng không được.



Hạ Phương chỉ biết vỗ rớt cái móng heo kia: “Ông Tư không quản được nó thì để em xẻo cho nhé?"





Tư Thành cười đến là tỏa sáng, không những không chột dạ mà còn tỉnh rụi đáp: “Xẻo rồi anh lấy gì để phục vụ em?"



Nói xong lại còn vuốt thêm một cái.



Hạ Phương xụ mặt nhìn biểu cảm đắc ý của ai kia, sau đó đặt tay lên ngực anh, chậm rãi trượt xuống.



"Xem ra hôm qua không cho ông Tư ăn no nên chưa gì đã đói nhỉ?", vẻ dụ hoặc trong mắt kết hợp với động tác tay đủ để khiến bất kỳ ai rạo rực, cho dù là người có định lực cao như Tư Thành cũng cảm thấy máu dồn về não, ánh mắt như trở thành đầm sau hút Hạ Phương vào.



"Hay bà Tư muốn chơi bạo?", anh kề sát vào cô, nở một nụ cười yêu nghiệt.



Tim Hạ Phương đập dồn, đến khi tỉnh lại thì thấy hai tay mình đã vòng qua cổ, kéo anh lại gần thêm



Hạ Phương: !!!



Mình đang làm gì vậy trời?!







Cho rằng xô đối phương ra thì lại quá đột ngột, cô bèn trấn tĩnh bản thân, trán kề trán với anh, bàn tay men một đường từ ngực xuống đến hông rồi... véo mạnh một cái.



Tư Thành kêu đau thành tiếng.



Hạ Phương mới đẩy anh ra, phủi tay tỉnh bơ: “Cũng muộn rồi, ông Tư nên ra tiếp khách đi để còn tranh thủ về sớm”.



Hai chữ "về sớm" còn cố tình nói với giọng mập mờ.



Nhưng rồi cô lại chui tọt vào nhà vệ sinh, khiến Tư Thành nóng ran cả người mà không có chỗ để xả, chỉ đành dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng cô.



Được lắm!



Em ấy dám ghẹo mình đến vậy thì tối nay sẽ phải trả giá đắt!



Trong phòng tiệc lúc này, Âu Dương Như Tuyết đang nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân nhà giàu.



Nghe họ hỏi đến Hạ Phương, bà ta cười xùy mang theo vẻ giễu cợt: “Nói mới nhớ, cô em dâu này đúng là có duyên với nhà họ Tư chúng tôi”.



"Ban đầu nhà họ Hạ muốn cứu nguy cho tập đoàn nên muốn đưa cô ta sang làm vợ Hạo Hiên nhà tôi, nhưng con tôi không thèm. Sau lại không biết vì sao mà cô ta được chú ba nhìn trúng. Tóm lại là cái cô ta cứ nhất quyết phải làm dâu nhà này rồi”.



Lời này của Âu Dương Như Tuyết cung cấp rất nhiều thông tin, mấy người phụ nữ kia như một đàn nhặng ngửi thấy mùi rác, vừa tròn mắt nghe vừa lên tiếng phụ họa.



"Thì ra chính là cô Hạ từng nổi đình nổi đám ở Giang Lâm. Lại còn suýt làm vợ cậu nhỏ nữa à, may mà không thành”.



"Loại con gái này có trông ngây thơ cỡ nào cũng không giấu được sự đàng điếm bên trong đâu”.



"Nói dễ nghe thì là nhà tổng thiết kế, biết đâu cô ta làm nghề bán thân để đổi lấy nó đấy chứ”.



Âu Dương Như Tuyết đắc ý vô cùng nhưng vẫn làm bộ than thở: “Đừng nói như vậy, chỉ trách nhà tôi không có phúc phần ấy thôi”.



"Bà hai tốt bụng quá rồi”.



"Cô ta không thành con dâu mà lại thành em dâu, bà mới phải coi chừng đó”.



"Đúng vậy, sống chết cũng muốn bám lấy nhà họ Tư, cũng không biết đang có âm mưu gì”.



Đúng lúc này, Tư Vũ Dao chạy đến tìm Âu Dương Như Tuyết, vừa khéo nghe được họ nói gì thì ngẩn ra.



Cô ấy nhíu mày nói: “Thím hai và các cô hiểu lầm rồi, thím út không phải người như vậy, chắc chắn là có gì đó mọi người không rõ thôi”.



Thật ra Tư Vũ Dao vốn đã có hảo cảm với Hạ Phương từ lần đầu gặp gỡ, chì vì bị Âu Dương Như Tuyết thổi gió bên tai mà sinh ra thành kiến.



Trước giờ cô ấy xem Tư Thành như nam thần mà ngưỡng mộ.



Khi biết tin Hạ Phương là kiểu con gái không đàng hoàng, trí thức thấp lại còn lả lơi ong bướm thì sinh lòng bài xích.



Những tin đồn về Hạ Phương trong giới thượng lưu đêm qua cũng là do cô ấy phao ra ngoài, hôm nay còn định dạy cho Hạ Phương một bài học để cô biết khó mà lui.



Nào ngờ Hạ Phương lại không hề để tâm, ngược lại còn cứu cô ấy một phen, vì vậy mà té ngã.



Nội tâm Tư Vũ Dao giằng xé vì mâu thuẫn, không biết Hạ Phương thật sự là người ngay thẳng hay chỉ đang đóng kịch giả vờ.



Cô bèn tìm tới Âu Dương Như Tuyết để nói chuyện, nào ngờ lại thấy bà ta đang nói xấu Hạ Phương, lại nghe mấy lời miệt thị của những người kia nên nổi giận.



"Sao vậy Vũ Dao?", Âu Dương Như Tuyết nắm tay Tư Vũ Dao, thắc mắc hỏi: “Có phải cô ta nói gì với cháu không?"



Tư Vũ Dao nhíu mày chặt hơn: “Không hề!"



Âu Dương Như Tuyết vỗ tay cô gái: “Ôi đứa cháu khờ này, cháu trời sinh tính đơn thuần nên cô ta mới rỉ tai cháu nói mình vô tội đấy. Thím cũng muốn tin lắm chứ, nhưng nhìn những gì cô ta làm thì khó để mà không suy nghĩ. Cũng chỉ có chú út của cháu mới tự che mắt mình”.



Tư Vũ Dao càng thêm bực bội, hất tay bà ta ra: “Thím đang nói gì vậy?"



"Thím út không rỉ tai gì với cháu hết, nhưng thím thì lúc nào cũng chê bai thím út trước mặt cháu vào những người khác! thím út không phải loại người như thím nói!"

Khi cùng Tư Thành rời khỏi phòng nghỉ, Hạ Phương vốn định lên lầu hóng gió thì tình cờ nghe Tư Vũ Dao cao giọng chất vấn Âu Dương Như Tuyết và mấy người phụ nữ khác.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.