"Thiết kế trưởng của LM cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, ông không hiểu thì đừng nói lung tung, nhà thiết kế và họa sĩ có thể cùng một cấp bậc sao?"
"Sao Diêu Tử Dữ lão tiên sinh có thể quen cô ta? Khi ông ấy thành danh, cô ta còn chưa ra đời đó!"
"Không biết là cô ta tìm người hay là tự mình vẽ phỏng theo nữa đây? Nhìn cũng tàm tạm, nhưng hàng giả là hàng giả, sao cô ta có thể tặng người ta được?"
"Tôi từng nhìn thấy bản gốc bức tranh này trên ti vi, không thể không nói bắt chước rất giống, thoáng qua thì thật là không khác bản gốc. Nhưng tranh này mới như vậy, không thể nào là thật".
"Không thể giả được, tranh của Diêu lão tiên sinh dễ sao chép như vây sao, vậy thì còn gọi gì là tuyệt thế danh họa nữa?"
"Con dâu mới lần đầu tặng quà bố chồng lại tặng một bức tranh giả, làm sao có chuyện này được".
"Quả nhiên là nhà nghèo hẹp hòi thiển cận, nếu cô ta thật sự tặng được bức tranh này, tôi sẽ ăn cả cái ly rượu đang câm trên tay".
Nghe những lời này, Hạ Phương cười, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, lại lạnh nhạt nhìn Tư Chính An.
Tư Chính An vốn đang tươi cười đã biến thành nổi giận.
Ông ấy nắm chặt bức tranh, đang muốn lên tiếng, lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409232/chuong-299.html