"Thiết kế trưởng của LM cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, ông không hiểu thì đừng nói lung tung, nhà thiết kế và họa sĩ có thể cùng một cấp bậc sao?"
"Sao Diêu Tử Dữ lão tiên sinh có thể quen cô ta? Khi ông ấy thành danh, cô ta còn chưa ra đời đó!"
"Không biết là cô ta tìm người hay là tự mình vẽ phỏng theo nữa đây? Nhìn cũng tàm tạm, nhưng hàng giả là hàng giả, sao cô ta có thể tặng người ta được?"
"Tôi từng nhìn thấy bản gốc bức tranh này trên ti vi, không thể không nói bắt chước rất giống, thoáng qua thì thật là không khác bản gốc. Nhưng tranh này mới như vậy, không thể nào là thật".
"Không thể giả được, tranh của Diêu lão tiên sinh dễ sao chép như vây sao, vậy thì còn gọi gì là tuyệt thế danh họa nữa?"
"Con dâu mới lần đầu tặng quà bố chồng lại tặng một bức tranh giả, làm sao có chuyện này được".
"Quả nhiên là nhà nghèo hẹp hòi thiển cận, nếu cô ta thật sự tặng được bức tranh này, tôi sẽ ăn cả cái ly rượu đang câm trên tay".
Nghe những lời này, Hạ Phương cười, nhìn lướt qua mọi người xung quanh, lại lạnh nhạt nhìn Tư Chính An.
Tư Chính An vốn đang tươi cười đã biến thành nổi giận.
Ông ấy nắm chặt bức tranh, đang muốn lên tiếng, lại nghe Hạ Phương lạnh lùng nói: "Cha thích bức tranh này không?"
Tư Chính An nhìn đôi mắt sáng trong đơn thuần của Hạ Phương, cuối cùng dằn lại lửa giận trong lòng, nặn ra một nụ cười với con dâu: "Thích, đương nhiên là thích rồi. Con đúng là có lòng hơn thằng nhóc A Thành kia nhiều, ha ha..."
Tư Thành lại như không nghe thấy những lời dị nghị của những người xung quanh, cười nhạt nói: "Phương cưng thật sự rất có lòng, biết được cha tổ chức mừng thọ, cô ấy đã chọn trong kho rất lâu mới chọn được bức tranh này, cho dù là ngụ ý của bức tranh hay là giá trị của tác phẩm đều rất thích hợp để tặng mừng thọ cha".
Tư Chính An cúi đầu, nghiêm túc thưởng thức bức tranh trong tay, mới đầu chỉ thoáng qua thì cũng thấy không tệ lắm, nhưng lúc này ông cụ càng xem càng rung động, càng xem càng thấy đẹp. Lại thêm Hạ Phương và Tư Thành vẫn luôn mặt mày dửng dưng đứng đó, ông đã biết bức tranh này tuyệt không tầm thường, lúc này cười to: "Ha ha, bạch hạc chúc thọ, ngụ ý sống lâu trăm tuổi, đúng là rất thích hợp. Nhưng tôi lại càng thích bản thân bức tranh này!"
Lời này lại khiến mọi người bắt đầu nghị luận.
Hạ Phương lại cười: "Vậy là cha tinh mắt, không như ai đó, không phân biệt được thật giả".
Lời này của Hạ Phương rõ ràng là đang cười nhạo những người vừa chê cô ban nãy là có mắt như mù. Bản gốc đang ở đây mà không nhận ra, lại còn mỉa mai là hàng nhái, vừa đáng cười vừa đáng buồn.
"Khà khà!", Tư Chính An bật cười, càng nhìn càng thấy cô gái này vừa điềm đạm vừa bạo gan, vừa chính trực vừa ngay thẳng.
Chẳng trách sao bao năm qua ông giục Tư Thành kết hôn lẫn sắp xếp cho đi xem mắt bao nhiêu bận mà vẫn không thành cuối cùng lại cưới về cô vợ không biết từ nơi nào mọc ra.
Nhưng xem ra cô Hạ Phương này cũng không phải hạng tầm thường.
Bởi người thường sẽ không có khả năng có được bản gốc của bức tranh xuất phát từ tay Diêu Tử Tự này.
Dù là Tư Chính An cũng không thể.
Vậy thì... Hạ Phương rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tư Chính An không khỏi mở miệng khen ngợi: “Con bé này tinh mắt đấy, nhưng một bức tranh quý này lại mang đến biếu kẻ đã bước một chân vào quan tài như cha lại thành ra lãng phí”.
Hạ Phương mỉm cười: “Sao cha lại nói thế được ạ? Khỏe mạnh tráng kiện như cha chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi. Chưa kể trên đời này có một thứ gọi là duyên phận, con tin rằng bức tranh này có mối duyên đó với cha. Trừ cha ra, con không nghĩ ra ai khác có thể sở hữu nó”.
Ông cụ Tư ở Kinh Thành đánh cái hắt xì, cảm thấy như mình đang bị ai nói xấu.
Cụ Diêu đang ngồi vắt vẻo chọc chó trong Dược Cốc cũng rùng minh mà không rõ nguyên nhân.
"Hà hà, không hổ là con dâu ta! Được lắm, món quà này cha sẽ nhận", Tư Chính An sang sảng cười lớn, đang định cuộn quyển trục lại thì thấy hai tay ông Đổng cầm chiếc kính lúp soi từng con chữ mà hai tay phát run, bèn cười hỏi.
"Anh Đổng nhìn ra gì chứ?"
Ông Đổng kích động ngẩng phắt dậy: “Anh Tư à! Đây là hàng thật! Hàng thật đấy!"
"Đúng là hậu sinh khả úy mà! Trên thế giới chỉ có hai mươi bức tranh gốc của ngài Diêu Tử Tự, nào ngờ một bức lại nằm trong tay cô ba", ông Đổng quay sang hỏi Hạ Phương: “Không biết cô có được nó từ đâu?"
Trước đó những người khác còn cho rằng ông bị hoa mắt, còn Tư Chính An là vì bảo vệ Hạ Phương nên mới nói đây là tranh thật, nhưng bây giờ thì chính họ lại bắt đầu lung lay.
Chẳng lẽ bức tranh đúng là hàng thật?
... Sao có thể chứ?
Hạ Phương chỉ là con gái của một gia đình bình dân thôi mà...
Hạ Phương mỉm cười đáp: “Ông Diêu Tử Tự là bạn tốt của thầy cháu. Bức tranh này do ông ấy tặng cho thầy, thầy tặng cho cháu”.
Hai mắt ông Đổng mở to vì phấn khích, chụp lấy tay cô: “Dám hỏi lệnh sư là vị nào?"
Hạ Phương lại lắc đầu: “Xin lỗi ông, vấn đề này cháu không thể trả lời”.
"Ồ, xin lỗi cô, là lão già này quá lời", ông Đổng nhận ra mình đã thất lễ thì vội vàng bỏ tay ra, hắng giọng mấy cái rồi lại nhìn bức tranh chữ kia, thổn thức nói: “Thời trẻ tôi may mắn được gặp tiền bối Diêu Tử Tự một lần, còn từng được ông ấy chỉ bảo cho, tiếc rằng không có tư cách giữ lại tranh chữ của ông ấy. Mấy chục năm trôi qua, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy lại...”
Ông thở dài: “Vậy là đủ rồi. Lúc sinh thời còn có thể gặp lại tranh chữ của ngài Diêu Tử Tự, tôi có chết cũng không hối tiếc”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]