Chương trước
Chương sau


Buổi chiều, Hạ Phương đi một chuyến sang chỗ Tần Túc.



Mấy ngày không gặp, trạng thái Tần Túc đã tốt hơn rất nhiều.



Bây giờ cậu ta gần như không cần phải ngồi xe lăn nữa, mỗi ngày không cần người dìu đi vẫn có thể tản bộ một chút ở ngoài sân.



Có lúc tâm trạng tốt còn có thể chạy bước nhỏ.



Nhìn thấy sự thay đổi này, Tần Thủ Văn cảm động đến mức muốn chảy nước mắt.



Thấy Hạ Phương đến thì rối rít cảm ơn, còn bảo muốn mở tiệc đãi Hạ Phương một bữa cho thật xứng đáng.



Hạ Phương từ chối lòng tốt của Tần Thủ Văn, chỉ lấy tiền chữa bệnh, sau đó chẩn mạch lại cho Tần Túc một lần.







"Tiếp tục uống thuốc, rèn luyện điều độ, chẳng mấy chốc sẽ bình phục lại thôi", Hạ Phương đưa ra kết luận này khiến Tần Túc và Tần Thủ Văn đều kích động đến mức không nói thành lời được.



Nếu không phải Tần Thủ Văn đúng lúc có việc gấp phải đến công ty thì e là ông đã dính lấy Hạ Phương nói cảm ơn nguyên ngày.



Khó khăn lắm Tần Thủ Văn mới rời đi, Tần Túc khẽ than thở, nói với Hạ Phương: "Cô Hạ, tôi đã điều tra rõ ràng chuyện liên quan đến Amphile rồi".



Hạ Phương nâng chung trà lên nhấp một ngụm: "Ừ, cậu định làm gì tiếp theo?"



"Những năm qua Amphile lợi dụng thiết kế của tôi kiếm về một bội tiền, thậm chí còn cho sản xuất hàng nhái chất lượng cao, tự đạo chính nhãn hàng của mình, không chỉ trả cho tôi phí thiết kế thấp hơn giá thị trường rất nhiều, mà còn làm tổn thất nghiêm trọng đến quyền lợi của tôi, trên hết là họ dám xâm phạm bản quyền. Tôi đã khởi tố Amphile, cũng đã nộp đơn cấp bản quyền cho thiết kế của mình".



Hạ Phương khẽ gật đầu, khóe miệng ẩn chứa ý cười, quả nhiên Tần Túc trông thì yếu đuối, nhưng thực ra lại là người biết suy nghĩ, có năng lực và làm việc vô cùng quyết đoán. Tác phong mạnh mẽ và dứt khoát này rất hợp gu Hạ Phương.



"Tốt lắm".



Được Hạ Phương khen ngợi, trên mặt Tần Túc hiện lên ý cười, nói tiếp: "Tôi cũng đã đối chất với Anmolly, Anmolly vẫn không chịu thừa nhận, cô ta nghĩ mấy năm qua tôi không để ý những chuyện này là vì tôi chỉ là một đứa nhà quên không tiền không quyền, cho dù bây giờ tôi có biết sự thật thì bọn họ cũng không sợ, cùng lắm là cho tôi thêm ít tiền là có thể dễ dàng đuổi tôi đi".



"Dù sao tôi có muốn làm loạn thì một người bình thường nhỏ bé cũng không loạn được thành sóng to gió lớn gì. Thương hiệu Amphile lớn như vậy sẽ dễ dàng nghiền ép tôi, khiến tôi phải khuất phục. Cuối cùng tôi cũng buộc phải thỏa hiệp, hoặc là bọn họ sẽ dùng thủ đoạn để ép tôi thỏa hiệp. Tóm lại, bọn họ không hề sợ tôi kiện tụng. Làm ồn ào lên có khi lại chỉ tăng thêm độ nổi tiếng cho bọn họ mà thôi..."



Đúng vậy, dù sao Amphile cũng là thương hiệu quốc tế, có vô số người hâm mộ trền toàn cầu, còn Tần Túc lại là một nhà thiết kế không có tiếng tăm.



Cho dù cậu ta nhận mình là Can thì ai tin?



Những chứng cứ đó của cậu ta có thể chứng minh thận phận của cậu không?



Cho dù cậu ta có bằng chứng đi nữa thì với năng lực của Amphile cũng hoàn toàn có thể tìm ra được một người giả làm Can giống hơn đến chỉ trích cậu ta, vu khống cậu ta là tên điên ăn cắp.



Họ chỉ cần đánh một đòn như vậy, nếu Tần Túc là người thường thì e là sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình.



Tất nhiên nếu có thể, Amphile chắc chắn cũng không muốn mất đi Can, dù sao nếu không có Can thì đã không có Amphile ngày hôm nay.



Amphile có thể thu hút được nhiều người hâm mộ như vậy đều là nhờ vào những bản thiết kế của Can.



Nhưng nếu như Can thật sự không chịu nghe lời, bọn họ cũng không ngại đi tìm một Can khác.



Bọn họ đã có sẵn thị trường, sẽ luôn có những nhà thiết kế lứa sau muốn nương tựa vào họ, cho dù cuối cùng chỉ có thể giống như Tần Túc, chỉ có thể làm "người đứng sau Can", nhưng những điều đó so với lợi ích vật chất khổng lồ thì có đáng là gì?



Tần Túc không thèm quan tâm tiền tài, nhưng có mấy ai được như cậu ta?



Bọn họ cho rằng Tần Túc chỉ là một người bình thường không có thực lực gì, có làm loạn cũng vô ích, nên hoàn toàn không để cậu ta vào mắt.



"Vậy nên...", Hạ Phương chống cằm, tựa lên bàn, cười híp mắt nhìn Tần Túc: "Bọn họ đã bỏ thêm bao nhiêu tiền cho cậu?"



Nụ cười này...



Sao cậu ta cứ cảm thấy có hơi... xảo quyệt, cũng hơi đáng sợ nữa?


Tần Túc gãi đầu một cái, cúi đầu trả lời: "Phí thiết kế ban đầu bọn họ trả cho tôi là dựa trên bản hợp đồng lúc trước, trên đó viết sẽ trích cho tôi hai phần trăm tổng doanh thu trên thị trường, lúc đó tôi cũng không ngờ thiết kế của mình sẽ thành bản giới hạn, cứ nghĩ bán ra càng nhiều thì lợi nhuận phần trăm càng cao, dù sao tôi cũng không quan tâm lắm nên không có ý kiến gì".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.