Nói cách khác, ví dụ Tần Túc thiết kế một bộ lễ phục, giá thành một triệu, tổng cộng bán ra được một trăm mẫu thì cậu ta có thể nhận về hai triệu.
Nghe thì thấy số tiền này không hề ít, nhưng so với lợi nhuận khổng lồ của Amphile thì chỉ như muối bỏ bể.
Bình thường thì với thân phận nhà thiết kế chuyên bản giới hạn như Tần Túc thì vốn không nên định phí thiết kế theo giá thị trường.
Mà cho dù có định theo giá thị trường, nếu sản phẩm là bản giới hạn thì cũng không thể tính theo phương thức trích phần trăm này được.
Trên hết, con số hai phần trăm kia nếu không được một lượng doanh thu khổng lồ chống lưng cho thì căn bản không nhận được bao nhiêu chi phí cả.
Với nhà thiết kế đẳng cấp như Tần Túc, ở LM phất tay thôi cũng nhận về được hơn hai mươi phần trăm...
Nhưng hình như ở LM, ngoại trừ cô ra vẫn chưa có một nhà thiết kế nào được như Tần Túc...
Hạ Phương sờ sờ cằm, không nói gì.
Tần Túc tiếp tục nói: "Bọn họ bảo, chỉ cần tôi chịu thì bọn họ sẽ tăng số phần trăm kia lên gấp bốn lần, thành tám phần trăm. Còn bảo đó là con số cao nhất thị trường hiện nay rồi, bảo tôi hãy biết chừng mực".
Tám phần trăm?
Thật sự coi Tần Túc là đứa ngu à?
Hừ, nếu đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409124/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.