Thu Vãn Vân múc một thìa cơm đưa tới bên miệng ông cụ: “Bố đã làm tốt lắm rồi, nhưng đối mặt với cám dỗ, không phải ai cũng có thể kiên định được như bố, có điều tất cả những nhân quả này, bản thân chúng ta đều phải tự chịu”.
Ông cụ Tư gật đầu, đạo lý đúng là như thế.
Thu Vãn Vân có thể nói ra những lời này, có thể thấy bà ấy thật sự đã nhìn thấu Tư Trường Thịnh.
“Những lời bố nói khi nãy…”
“Bố, bố yên tâm, con biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói. Trong cái nhà này chỉ có bố thật lòng đối xử tốt với con, huống hồ con đang đợi em dâu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái út của con nữa…”
Hai mắt ông cụ Tư sáng lên: “Con nói nhóc Tiết có thể chữa khỏi bệnh cho con gái út của con á?”
Thu Vãn Vân gật đầu, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: “Có thể chữa khỏi cho con thì chắc chắn có thể chữa khỏi cho con bé”.
“Thế thì tốt quá, tốt quá, ha ha… Năm đó có thầy nói mấy năm tới nhà họ Tư chúng ta sẽ tìm được quý nhân bị lạc mất đã lâu, bố luôn nghĩ người đó là Tư Thành, bây giờ xem ra là nhóc Tiết mới đúng, ha ha…”
Thu Vãn Vân cười khẽ: “Bố nói đúng, em dâu không chỉ xinh đẹp còn giỏi giang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409121/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.