Ông cụ Tư: Sao nghe câu này như đang chửi mình ấy nhỉ?
Ông cụ muốn cãi lại nhưng lại không thể miêu tả bằng từ ngữ nào thích hợp, ông nhất thời cứng họng, sau đó nghe Hạ Phương lại nói một câu: “Đương nhiên dù lúc còn trẻ ông khá xui xẻo, nhưng khi về già lại khá may mắn, ít ra đã sinh ra được một đứa con trai ngoan và giỏi giang như Tư Thành. Chỉ tiếc là ông không có bản lĩnh để người ta chịu nhận lại ông”.
Hạ Phương nói xong còn không quên lắc đầu, lười biếng đi ra ngoài.
Ông cụ Tư tức giận vô cùng, chỉ vào Hạ Phương thở hổn hển mắng to: “Cái đứa con dâu bất hiếu này, cô… cô… cô nói chuyện với bố chồng của mình như thế à? Hả? Nếu cô hiểu chuyện được bằng một nửa chị dâu cả của cô thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Con trai không nhận lại ông thì thôi, bây giờ đứa con dâu này cũng không chịu nhận, ông cũng thấy uất ức lắm chứ.
Hạ Phương nhếch môi, đang định đáp lời thì nhìn thấy Thu Vãn Vân không biết đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, cũng không biết bà ấy đã nghe thấy được mấy phần câu nói của ông cụ khi nãy, đang ngạc nhiên nhìn hai người.
Hạ Phương bất đắc dĩ sờ mũi, cô biết ngay mà, ông cụ nóng tính, lắm chuyện, chắc chắn không thể giấu được bí mật, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Xem đi, xảy ra chuyện rồi kìa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409120/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.