Dù con gái rất ngoan, chưa từng kể lể những uất ức mình phải chịu, nhưng Thu Vãn Vân hiểu con gái từ nhỏ đã sống trong ánh mắt khác thường của bạn học và thầy cô giáo, chắc chắn là rất tự ti, ở nước ngoài cũng bị cười nhạo và bắt nạt không ít.
Cô bé còn chưa trưởng thành, cuộc đời cô bé không thể bị huỷ hoại như thế được.
Hạ Phương vội vàng đỡ Thu Vãn Vân dậy, khẽ thở dài: “Bà lo cho bệnh của mình trước đã, chuyện con gái bà không cần phải vội, đợi em ấy về, tôi sẽ tự sắp xếp”.
Tư Trường Thịnh không ra gì, nhưng Thu Vãn Vân dịu dàng hiền lạnh, huống hồ cô cưới Tư Thành, cũng được xem là thím của đứa bé kia…
Thu Vãn Vân cảm động nhìn Hạ Phương: “Thật sao? Tiết thần y, tôi… tôi sẽ lập tức liên lạc với con bé, bảo con bé nhanh chóng trở về…”
“Không vội”, Hạ Phương đỡ Thu Vãn Vân ngồi xuống: “Bà đừng kích động, chuyện con gái bà không phức tạp như bà nghĩ đâu, còn tình trạng của bà…”
“Tôi không sao”, Thu Vãn Vân lau nước mắt: “Tôi đã sống hơn nửa đời rồi, dù sau này đau ốm quấn quanh hay khoẻ mạnh bình an cũng đều không quan trọng…”
“Thật sự không quan trọng ư?”, Hạ Phương chớp mắt: “Bà thật sự muốn những người hại bà tiếp tục sống thoải mái à?”
Lúc trước Hạ Phương từng điều tra về mợ cả nhà họ Tư này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409119/chuong-186.html