Gặp chuyện thế này, cô bé ngơ ngác cũng không có gì lạ.
Nhưng Hạ Phương thấy giận vì mình đứng cách quá xa.
Dù cô lập tức chạy tới ôm lấy cô bé tránh việc cô bé ngã bị thương, thì cô vẫn sẽ theo quán tính ngã người về phía trước.
Khoảng cách quá gần.
Chắc chắn sẽ đụng trúng ông lão ngồi xe lăn kia.
Làm như thế lực tạo ra thậm chí còn lớn hơn Kha Kha đụng vào, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ, cô cũng không có cách nào làm nhanh hơn cả.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người cao lớn chợt xuất hiện từ bên cạnh.
Hắn nhanh chóng ôm lấy Kha Kha đang nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng, đã từ bỏ việc đấu tranh, sau đó hắn xoay người tránh thoát khỏi ông lão đang ngồi xe lăn trước mặt.
Hắn đụng người vào vách tượng, xương cách tay đập cụp một tiếng thật lớn, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô nhóc trong lòng, không để cô bé chịu chút tổn thương nào.
Tình huống này diễn ra quá nhanh, Hạ Phương gần như không kịp phản ứng.
Cô sải bước chạy tới cạnh người đó, có chưa kịp lên tiếng đã thấy người đó buông cô bé xuống, giọng nói trầm khàn mang theo chút cuống cuồng và lo lắng: “Bạn nhỏ, có bị thương không?”
Nghe thấy tiếng hỏi han, Kha Kha mới hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409103/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.