Hạ Phương đâu biết rằng một câu nói của mình lại mang đến suy nghĩ này cho cô bé.
Cô đặt cô bé xuống đất, nhỏ giọng nói: “Ngoan, nói xin lỗi ông đi!”
Kha Kha lập tức nói xin lỗi, ông lão kia nở nụ cười từ ái: “Không sao, không sao, ha ha, đúng là một cô bé ngoan, dù thật sự đụng trúng ông cũng cảm thấy là may mắn đấy”.
Cách miêu tả này…
Đúng là rất hay.
Nhưng nét mặt của cô bé cũng thoáng chốc bình thường lại.
Hạ Phương khẽ thở phào, dẫn theo Kha Kha xoay người lại: “Cục cưng, nói…”
Cô muốn bảo cô bé cảm ơn chú đi, nhưng người đàn ông trước mắt cũng không phải chú của cô bé.
Nhưng Nguỵ Thung không muốn Tần Hách biết đến Kha Kha, cũng không muốn Kha Kha biết đến Tần Hách…
Vào lúc Hạ Phương định nói thêm mấy chữ sau thì Kha Kha chợt buông cô ra, ôm lấy chân Tần hách, ngẩng đầu nhìn hắn bằng khuôn mặt hồn nhiên: “Cảm ơn chú, chú đẹp trai”.
Hai chữ đẹp trai này khiến Tần Hách thoáng sửng sốt.
Hai mắt Kha Kha sáng lên, cô bé lại nói: “Chú là chú đẹp trai nhất mà cháu từng gặp đó!”
Trước giờ Tần Hách không thích trẻ con, hắn trời sinh đã lạnh lùng, trẻ con bình thường đều rất sợ hắn, rất ít đứa bé nào chịu gần gũi với hắn.
Nhưng lúc nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409104/chuong-171.html