Mười một giờ tối, cuối cùng Hạ Phương cũng thu xếp xong cho Tân Túc.
Cô lết thân thế mệt mỏi xuống l’âu, nhìn thấy Tư Thành đã ngủ quên trong phòng khách từ lúc nào…
Hạ Phương xoa xoa trán, cảm thấy có lỗi với anh.
Dù đã mệt mỏi đến vậy nhưng anh vẫn không chịu nghe lời về nhà ngủ trước, nhất quyết đợi cô ớ đây.
Cô bước về phía sô pha, đang do dự có nên đánh thức anh hay không thì Tư Thành đã lập tức tỉnh lại.
“Xong chưa?”, anh dụi mắt, ngáp một cái rồi đứng dậy, đưa tay v’ê phía cô, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Chúng ta về nhà thôi1‘.
Hạ Phương gật đầu, nắm tay anh rời khỏi nhà họ Tân.
Một tiếng sau, cô thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện trong phòng mình còn có người khác.
Cỏ nhướng mày: “Muộn thế này rồi, ông Tư không mệt à?”
Tư Thành vừa mới tắm xong, trên người chí mặc một cái áo choàng, đang ngồi trên giường chơi điện thoại.
Thấy cô xoa xoa mái tóc dài bước ra, anh lười biếng nói: “Mệt chứ1‘.
“Nhưng anh còn muốn mệt hơn một chút nữa”.
Hạ Phương:!!!
Không lẽ người đàn ông này…
Hạ Phương cảnh giác nhìn Tư Thành đang bước từng bước đến gần cô, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo, như thể chỉ cần anh dám làm loạn thì cô sẽ không nể tình mà tấn công anh.
Tư Thành đứng im, rồi đột nhiên cúi đầu tiến lại gần mặt cô. Hạ Phương đang định ra tay thì thấy anh chỉ với tay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409062/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.