Ông cụ trên giường bệnh vẫn không phản ứng, tựa như đang thực sự ngủ say vậy.
Hạ Phương cười nhẹ: "Tôi là bác sĩ, nếu đã chữa được bệnh cho ông thì chắc chắn tôi sẽ biết rõ tình trạng hiện tại của ông. Cho nên…"
Cô nghiêng đầu cười: "Giả vờ ngủ trước mặt tôi cũng không có ích gì".
"Tiết Vân Thâm cũng là bác sĩ, sao cậu ta không phát hiện ra?"
Một giọng nói khàn khàn và đầy nghi ngờ phát ra từ giường bệnh.
Sau đó, hình như biết rằng mình bị lừa nên ông cụ lập tức mở mắt, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Phương: "Cô gái nhỏ, cô bẫy tôi sao?"
Hạ Phương luôn cho rằng người nắm quyền nhà họ Tư – Ông cụ Tư luôn khiến mọi người sợ hãi phải là một ông già hung dữ và tàn nhẫn.
Không ngờ lại là một ông cụ vừa mở miệng đã chọc cô cười.
Sự hài hước này có so sánh được với lão Diêu không nhỉ?
"Cô cười cái gì?", ông cụ Tư nhìn chằm chằm Hạ Phương như muốn nhìn thấu cô: "Cô nói là cô đã cứu tôi?"
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Đúng vậy, nên đừng so sánh tôi với Tiết Vân Thâm".
Ông cụ Tư hoài nghi liếc nhìn Hạ Phương: "Chỉ với cô thôi sao? Tôi thấy cô không bằng thằng nhóc họ Tiết kia đâu".
"Giờ ông định vắt chanh bỏ vỏ, không chịu nhận là nhờ tôi mà ông được chữa khỏi đấy à?", Hạ Phương nghiêng đầu, cười nói: "Người đứng đầu nhà họ Tư vậy mà lại là một lão già vô lý, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409063/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.