Hạ Phương cười lạnh một tiếng, dùng sức bóp lấy cánh tay của ông ấy: "Ồ? Thả lỏng cơ bắp cần phải giấu một cái châm trong tay như thế này sao?"
Hạ Phương vừa dứt lời, châm trong tay chú Điền lập tức rơi xuống đất.
Tư Thành ung dung bước lên nhặt lấy cây châm quan sát một chút rồi cười: "Mũi châm màu đen, chú Điền à, chú đúng là trung thành tuyệt đối với ông cụ mà".
Lúc này chú Điền hoảng rồi, bắt đầu ra sức giãy dụa, chỉ là sức lực của Hạ Phương rất lớn, cho dù ông ta có từng luyện võ đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ cuả cô.
Chú Điền giãy không ra nên chỉ đành nhẫn nhịn: "Cậu sáu, thực không dám giấu diếm, châm này của tôi không dùng lên người cụ nhà mà là dùng để thử thuốc trong bể. Chất thuốc này khiến đầu châm chuyển đen, chẳng lẽ còn không phải do thuốc có vấn đề?"
Nói xong, ông ta lập tức định ra tay với Hạ Phương: "Rốt cuộc là cô đến cứu người hay là hại người? Nhà họ Tư chúng tôi tin tưởng cô như vậy, cho cô tiền thuốc cao ngất ngưỡng, nhưng rốt cuộc cô đã làm gì với ông cụ nhà chúng tôi?"
Chú Điền ngay thẳng nhìn Tư Thành cùng Tư Trường Thịnh, nói: "Cậu cả, cậu sáu, thật không dám giấu, sau khi ông cụ phát bệnh tôi đã một mực học tập y thuật, muốn nghĩ cách làm sao cho ông cụ sớm ngày tỉnh lại. Nhưng tư chất của tôi không đủ, vẫn không thể thành tài được, vốn tưởng rằng mời được Tiết Phi đến thì cụ nhà đã có thể được cứu. Nhưng ai ngờ..."
Chú Điền cắn răng nói: "Tôi cầm thuốc của cô ta đưa cho mấy vị trưởng lão trong hiệp hội thầy thuốc tôi theo học giám định, thì được kết quả rằng tất cả những thứ kia đều là độc dược. Tuy không khiến người dùng lập tức bộc phát rồi chết, nhưng khi độc rót vào cơ thể của ông cụ thì dù cho cuối cùng cụ có tỉnh lại, thể chất cũng bị biến đổi, những thứ thuốc này có thể lấy mạng ông cụ bất cứ lúc nào".
"Hơn nữa cho dù có thuốc, ông cụ cũng không thể sống hơn một tháng được", chú Điền hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phương: "Rốt cuộc cô có lòng dạ gì? Ông cụ nhà tôi không thù không oán với cô, tại sao cô phải hại cụ?"
Dứt lời, thân hình ông ta nhoáng một cái, định xuống tay với Hạ Phương.
Chỉ là ông ta vừa mới động đã bị Hạ Phương vật ngã xuống đất. Sau đó nhấc tay ghim châm xuống, lập tức khống chế được người trên mặt đất, không cho ông ta động đậy.
"Chú Điền, ông cụ đối xử với chú không tệ, tại sao chú phải làm vậy với cụ?", Tư Thành đứng ở một bên, lạnh lùng chất vấn.
Chú Điền không chịu thừa nhận: "Cậu sáu, tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi trung thành tuyệt đối với ông cụ, phải nói cậu đấy, ông cụ đối xử với cậu tốt như vậy, lúc cụ khỏe mạnh không thấy cậu hiếu kính, bây giờ cụ ngã xuống còn dẫn theo ả nào về hại cụ, lẽ nào cậu vì phần di chúc đó, cậu muốn tài sản nhà họ Tư?"
Ai dám nói không phải đây? Di chúc của ông cụ là chia phần lớn tài sản cho Tư Thành, nếu ông cụ mất vào lúc này, người được lợi nhất chẳng phải là anh?
Ánh mắt Tư Trường Thịnh sâu hơn, bắt đầu giả ngu: "Cậu sáu, chú Điền, rốt, rốt cuộc chuyên gì đang xảy ra?"
Hạ Phương không lên tiếng, tiếp theo là thời gian biểu diễn của Tư Thành, cô chỉ cần yên lặng quan sát thôi.
"Chú Điền giấu cũng kĩ đấy, nhưng đứng trước Tiết thần y đã được xưng một tiếng "thần" này, tất cả đều vô cụng cả thôi".
Tư Thành cũng không phí lời, lập tức kêu người ta dẫn Tư Thụy Mai đến đây.
Tư Thụy Mai vừa tới đã đá một cú vào người chú Điền, quát to lên: "Ông đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, bố tôi coi ông như anh em mà ông cũng muốn lấy mạng của cụ?"
Những người khác của nhà họ Tư thấy tình huống này vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiết Vân Thâm nhíu chặt mày, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự khó hiểu.
Tại sao bỗng dưng chú Điền, người đầu tiên trong nhà họ Tư ủng hộ Hạ Phương, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô chữa bệnh cho ông cụ lại trở thành người hại ông cụ chứ?
Tư Trường Thịnh sa sầm mặt không nói một lời.
Chỉ có Tư Thuỵ Mai lạnh lùng mắng: “Chú Điền, ông ghê gớm thật đấy, mọi người đều cho rằng ông là người vô cùng trung thành với bố, ai ngờ ông đã bị anh hai mua chuộc từ lâu, còn luôn giúp anh hai hại bố. Có phải lúc trước bố bị hạ cổ cũng là ông gây ra không”.
Tính cả Tư Thành, nhà họ Tư có tổng cộng sáu anh chị em.
Tư Trường Thịnh là con trai trưởng, Tư Thành là con út, ở giữa họ còn có một anh hai.
Nghe nói năm xưa anh hai này không hợp với ông cụ nên xảy ra cãi vã.
Sau đó ra ngoài ở riêng, đi nước ngoài gầy dựng sự nghiệp.
Cứ thế đã đi mấy chục năm rồi.
Mấy chục năm qua gần như chưa từng liên hệ với ông cụ.
Thật ra mấy năm trước từng có liên lạc với cô năm đã qua đời, nhưng sau khi cô năm mất, toàn bộ nhà họ Tư cũng không có tin tức về ông ta nữa.
Nếu không vì lần trước chú Điền nhắc tới, hơn nữa khi nãy Tư Thuỵ Mai còn nói một câu, thì e rằng người nhà họ Tư đều quên mất người này.
“Cô ba, cô không có chứng cứ thì đừng có vu oan giá hoạ cho người khác. Tôi ở nhà họ Tư bốn mươi năm, vẫn luôn phục vụ bên cạnh ông cụ, nếu ông chủ xảy ra chuyện đều trách phạt tôi thì mấy năm qua không biết tôi đã phải chết bao nhiêu lần rồi. Huống hồ tôi vừa đến nhà họ Tư không bao lâu, cậu hai đã bỏ nhà ra đi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]