Bởi vì bệnh tình của ông cụ phải mất mười ngày nửa tháng mới chữa được, nên khoảng thời gian này Hạ Phương tất nhiên không thể rời khỏi Kinh Thành được. 
 Tư Thành hiếm khi được dịp rảnh nên hôm nay dẫn cô đi dạo xung quanh, mua cho cô chút đồ dùng hàng ngày. 
 Hạ Phương vốn là người lười, nên lúc cô đến Kinh Thành cũng chỉ đem theo vài bộ quần áo cùng vài món đồ dùng cá nhân tất yếu mà thôi. 
 Vậy mà một cái vali khác đến giờ còn chưa được mở ra. 
 Hạ Phương rảnh phát chán, thế là có chút nhớ nhung dược cốc của lão Diêu. 
 Cô đang không biết phải nói thế nào với Tư Thành thì đã nghe anh nói: "Đêm nay theo tôi về nhà xem kịch không?" 
 Hạ Phương hiểu ngay kịch trong lời anh nói là có ý gì. 
 "Sau khi xem xong tôi có thể nghỉ hai ngày không?", Hạ Phương lười biếng hỏi. 
 Tư Thành nhíu mày: "Em muốn đi đâu?" 
 Hạ Phương nhún nhún vai: "Đi tìm sư phụ tôi tâm sự". 
 "Sư phụ?", Tư Thành nhíu mày: "Sư phụ nào?" 
 "Quỷ y Dược Cốc Tử". 
 Dược Cốc Tử là biệt hiệu của Diêu Cốc Tử, người ngoài gần như đều gọi ông như vậy. 
Chỉ là mười năm trước ông đã lui khỏi Dược cốc, sau đó gần như rất hiếm khi đi ra, nên bên ngoài chỉ có truyền thuyết về ông nhưng thiếu mất chân thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409015/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.