Nghe Út Mai nói thế, tuy Minh Ti khá là e dè sợ hãi, không nỡ hại Emma. Nhưng rồi vì lòng trung thành nó cũng đành chấp nhận làm theo lời Út Mai sai bảo.
- Nhưng lỡ bị phát hiện thì sao ạ?
Minh Ti e dè hỏi, nhưng Út Mai cũng lường trước được chuyện này rồi, chồm đến thì thầm vào tai Minh Ti điều gì đó khiến nó vừa nghe xong thì mặt trở nên biến sắc. Không phải là nó sợ con người này mà là nó không hiểu vì sao Út Mai lại muốn nó làm vậy.
- Nhớ lời mợ dặn.
Út Mai cười nhẹ một cái, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt non nớt của Minh Minh Ti, xong ra hiệu cho nó rời đi. Minh Ti như bị thôi miên ngẩn ngơ nhìn Út Mai một lúc xong mới giật mình mà cúi đầu rời đi.
Đợi khi Minh Ti đi rồi nụ cười trên môi Út Mai cũng chẳng còn nữa mà thay vào đó là ánh mắt căm hận. Khó khăn lắm mới có thể sống lại, cậu sẽ không để bọn họ được sống yên ổn ngày nào đâu.
[…]
Ngày hôm sau
Nghe lời Út Mai dặn, vào lúc bưng thuốc lên cho Emma Minh Ti đã nhân cơ hội đổ hết gối thuốc mà Út Mai đưa cho cô vào chén thuốc của Emma. Minh Ti nghĩ tác dụng thuốc cũng tới mức động thai thôi nên cho hết cả gói thuốc vào, nhưng có lẽ cô quá xem thường Út Mai rồi. Một khi lòng căm hận trỗi dậy thì không gì là nhẹ cả.
- Lại thuốc sao? tôi đã ngán lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-lang-thang/3331418/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.