Út Mai cười nhẹ nói, nhưng nụ cười này lại khiến Minh Ti e dè. Nó không còn là nụ cười dịu dàng tinh nghịch của mọi ngày nữa mà thay vào đó là sự tra hỏi đa nghi.
- Dạ con không dám nói vậy.
- Có cái gì mà mày phải sợ, tốt thì nói tốt chứ có đặt điều chi.
- Mỗi người có cái tốt khác nhau ạ, mợ với mợ ba nhỏ ai cũng tốt với con như nhau hết.
Út Mai không nói gì, tiếp tục nắm lấy bàn tay mới lớn của Minh Ti xoa nhẹ. Con bé này nhìn ngây thơ vậy chứ tâm địa cũng không phải dạng thường đâu, Út Mai nhìn phát là biết ngay.
- Tao nghe người ta đồn là mày vẫn còn 2 người anh trai, sự thật phải vậy không?
- Dạ đúng là vậy, anh lớn của con không may bạo bệnh qua đời, lúc đó anh nhỏ con thì mất tích. Ba mẹ không còn, anh trai thì người mất người không rõ tung tích, con 1 mình lưu hương xa xứ đi tìm anh may mắn được bà lớn nhận về đây làm.
Nói đến đây giọng Minh Ti nghẹn lại, mắt cũng dần đỏ lên khiến Út Mai cũng phải động lòng. Quá khứ con bé cũng thật giống cậu, cũng bị lạc mất anh trai, lưu lạc khắp nơi rồi vào cái nhà này làm tôi tớ. Nhưng đời người trớ trêu khiến cậu chưa được gặp người thân đã phải từ giã cõi đời.
- Bao năm rồi anh trai vẫn chưa có tung tích, không biết sống chết ra sao con cũng không hy vọng gì nữa. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-lang-thang/3308947/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.