Ngụy Thất đã tưởng tưởng qua cảnh tượng gặp lại Diệp Dung Sâm không biết bao nhiêu lần, lại duy chỉ không ngờ tới khi gặp mặt lại là tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Diệp Dung Sâm dịu dàng chăm sóc người khác. Ở trong trí nhớ của Ngụy Thất, Diệp Dung Sâm chưa bao giờ chủ động hôn cậu, nhớ lại đoạn tình cảm kia dường như chỉ có một mình cậu là nhiệt tình với cuộc tình đó.
Cậu trai đối diện thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn vương nét trẻ con nhìn là biết mới trưởng thành. Chỉ thấy người đó vừa chuẩn bị xuống xe thì bị Diệp Dung Sâm giữ lại, kéo vào trong lòng, lướt nhẹ một nụ hôn lên môi, vẻ mặt dịu dàng như thể hòa tan cả băng tuyết, nhưng lại khiến Ngụy Thất rét lạnh cả người.
Diệp Dung Sâm vuốt nhẹ gò má của Trình Hi Hòa, “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
“Nhưng, buổi sáng em kín lịch học rồi, đến 2 giờ chiều mới xong.” Trình Hi Hòa sợ Diệp Dung Sâm phải đợi lâu đành nói,”Hay là đến ngày mai rồi ăn chung?”
Diệp Dung Sâm cúi đầu cắn nhẹ xuống môi dưới của Trình Hi Hòa, nhẹ giọng nói, “Không sao, tôi có thể đợi em.”
“Được.” Trình Hi Hòa ôm lấy cổ Diệp Dung Sâm, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, “Gặp lại sau.”
Nhìn theo bóng dáng Trình Hi Hòa đi vào trường học, Diệp Dung Sâm ngẩng đầu liếc sang kính chiếu hậu thấy một chiếc xe đứng cách đó không xa, từ lúc hắn với Trình Hi Hòa nói lời tạm biệt vẫn chưa hề di chuyển.
Diệp Dung Sâm cau mày, trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-luyen-abo/1330041/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.