Mẹ Diệp đi Anh về, sau khi nghe nói Trình Hi Hòa bị ốm, liền trách cứ Diệp Dung Sâm một trận, “Mẹ không phải đã nói con phải chăm sóc Hi Hòa thật tốt sao, con chăm kiểu gì mà khiến nó đổ bệnh rồi?”
Trình Hi Hòa cảm thấy chuyện này lỗi sai là ở mình, không chịu được Diệp Dung Sâm bị mắng lên tiếng, “Không phải đâu mẹ, là tại con không tốt, không liên quan đến Dung Sâm.”
“Con không phải bênh nó, nếu nó quan tâm con nhiều hơn chút, con sẽ không sinh bệnh.” Mẹ Diệp vẫn tiếp tục nói dông dài với Diệp Dung Sâm, “Con làm giáo sư bận đến vậy sao? Ngay cả dành thời gian quan tâm đến Hi Hòa cũng không có?”
Diệp Dung Sâm tự cảm thấy được việc Hi Hòa bị bệnh mình cũng có phần nào trách nhiệm, biết rõ bên ngoài trời mưa to, hắn đáng lẽ nên hỏi một chút xem Trình Hi Hòa có cần ô hay không nhưng lại không ngờ rằng Trình Hi Hòa thà đội trời mưa to cũng không muốn gây phiền phức cho hắn.
“Về sau con sẽ chú ý.”
“Từ giờ giờ trở đi thì phải chú ý.”
Tuy là bệnh tình của Trình Hi Hòa là do sơ sót của Diệp Dung Sâm nhưng sau khi trở về mẹ Diệp cảm nhận được hơi thở của Diệp Dung Sâm ở trên người Trình Hi Hòa nồng đậm hơn trước. Điều đó cũng khiến bà vui mừng, ít ra Dung Sâm vẫn có ham muốn đối với Trình Hi Hòa, bằng không có lẽ đã gặp phiền toái rồi.
Thừa dịp Trình Hi Hòa đi vào phòng bếp giúp dì Trương nấu ăn, mẹ Diệp nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-luyen-abo/1330040/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.