Chương trước
Chương sau
Lăng Ngạo nằm trên giường bệnh đã phải trải qua cả một chuỗi ngày đầy khó khăn.
Cơ thể anh được bệnh viện chăm sóc, Nghê Chiến thì cận kề sát bên, ngay cả việc đi vệ sinh cũng không để anh bước một bước, Nghê Chiến còn hỏi bác sĩ xem liệu có thể để anh dùng ống dẫn nước tiểu được không, nhưng rồi dưới ánh mắt như giết người của Lăng Ngạo cũng phải ngưng lại!
Mà lúc này, dưới lâu phòng Lăng Ngạo—
Tống Vĩnh Nhi nằm trên giường cũng đã truyền dịch xong.
Kết quả xét nghiệm nước tiểu của cô cho thấy trong đó có chứa thuốc mê, trong báo cáo xét nghiệm máu cũng có, bác sĩ vô cùng lo lắng mà báo cáo với Bạch Ly Mạt: “Tình trạng của hoàng tử phi không mấy lạc quan, theo lí mà nói, thành phần thuốc tê trong cơ thể không thể nhiều như vậy được. Xin hỏi trước đây ngài ấy đã từng gặp phải tình huống nào tương tự như vậy chưa?”
Những lời mà vị bác sĩ này nói là tiếng nước T phổ biến trên toàn cầu, Tống Vĩnh Nhi từng học qua nền giáo dục đại học cấp cao nên hoàn toàn hiểu được, còn Bạch Ly Mạt thì trải qua hệ giáo dục cho hoàng tử nên càng nắm rõ hơn.
Tống Vĩnh Nhi giả ngây giả ngô nhìn Bạch Ly Mạt với vẻ mặt ngơ ngác vô tội.
Điều khiến trong lòng cô hoan hỉ không thôi chính là đến lúc này cô vẫn chưa nghe được tin tức gì liên quan đến anh em Trần An, không có tin gì tức là chuyện tốt, chứng tỏ bọn họ đã chạy thoát rồi.
Hơn nữa, cho dù cô cùng với Bạch Ly Mạt có ở chung một phòng bệnh đi nữa thì ở đây cũng có hai giường, ai ngủ giường người nấy.
Cứ như vậy, Bạch Ly Mạt cách cô hẳn 1m, cô cảm thấy bầu không khí xung quanh cũng trong lành hơn nhiều rồi.
Mà tình hình Bạch Ly Mạt hiện giờ cũng không mấy khả quan, trải qua phẫu thuật, viên đạn nằm ở xương bàn tay anh ta cũng vừa mới được lấy ra, bởi vì hệ thống thần kinh bị tổn thương nên tay trái của anh ta, ngoại trừ ngón tay cái ra thì các ngón tay còn lại đều không thể cử động một cách dễ dàng, cả bàn tay đều bị quấn băng kín mít, ngón giữa cùng với cổ tay còn bị nẹp lại tránh xảy ra chấn thương thứ cấp.
Sau khi xem xong báo cáo, bác sĩ liền nói như vậy, cộng thêm ánh mắt ngây thơ vô số tội của Tống Vĩnh Nhi khiến cho Bạch Ly Mạt không khỏi đau đầu.
Nhưng biểu cảm trên mặt anh ta cũng không quá lộ liễu, chỉ đành nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước quả thật đã bị tấn công”
Vẻ mặt anh ta bình thản nhìn sang phía Tống Vĩnh Nhi: “Chí Bảo, ở bên anh quả thật khiến em chịu cực khổ rồi”
Đến giờ anh ta vẫn luôn cảm thấy chắc chắc là có kẻ ám sát anh ta rồi liên luỵ đến cô, đây quả thật là một nhận thức sai lầm vô cùng thoả đáng, mà Tống Vĩnh Nhi thì tuyệt đối không vạch trần ra, chỉ mỉm cười: “Chúng ta kết hôn đã 3 năm rồi, anh nói những lời này làm gì chứ. Nhớ lại từ giây phút em quyết định lấy anh, em đã chuẩn bị tốt tâm lí cho việc này rồi. Anh không cần cảm thấy có lỗi với em, tất cả đều là do em tự nguyện”
Có trời mới biết được khi nói những lời này cô âm thầm khinh bỉ bản thân đến độ nào.
Được rồi, lừa gạt tình cảm của người khác là việc sai trái, nhưng cô cũng muốn sống mà, phải biết tự bảo vệ bản thân chứ!
Hơn nữa Bạch Ly Mạt không hề vô tội!
Trước kia lúc ở Tử Vi Cung cô bị anh ta dùng bình xịt làm cho hôn mê, lúc lén vượt biên lại bị anh ta tiêm một liều thuốc mê nữa!
Mỗi khi tâm tính lương thiện cùng ý thức bảo vệ bản thân xảy ra xung đột, Tống Vĩnh Nhi đều nghĩ đến cụm từ: không còn cách nào khác!
Bác sĩ nghe thấy vậy liền khẽ thở dài: “Hệ thần kinh sẽ bị ảnh hưởng, tuy nhiên hoàng tử phi vẫn còn trẻ, sau này chú ý bồi bổ cơ thể thì sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Thần sẽ kê một vài định chỉ định điều trị độc tố trong người hoàng tử phi, cũng chính là gói mà ngài ấy vừa truyền xong”
“Làm phiền rồi” Tống Vĩnh Nhi lịch sự nói.
Bác sĩ khẽ mỉm cười: “Ngài khách sáo quá rồi, đây là nhiệm vụ của thần”
Nghĩ đến việc mình còn một mũi tiêm vaccin phòng dại, cô liền lo lắng, nhưng cũng không dám nói ra, không thì bại lộ hết.
Cô đành nhăn mày, giả vờ ngẫm nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Đúng rồi, mấy ngày nay ta toàn nằm mơ thấy chuyện quái dị, thấy mình bị chó mèo cắn, còn phải tiêm nữa, nhưng lại nhớ không rõ lắm”
Bạch Ly Mạt sợ nhất là cô sẽ nhớ ra gì đó, vội vàng nói: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, cung điện của anh trước giờ làm gì có thú cưng, quân doanh trước giờ chỉ toàn huấn luyện cảnh khuyển, nhưng chưa từng mang vào hoàng cung”
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Nhưng mà, bệnh dại thì không có cách nào khỏi được đâu đấy, em cũng không rõ đây có phải là mơ hay không, cơ mà hoàn toàn có gì đó rất thật”
Lòng Bạch Ly Mạt trầm xuống!
Tống Vĩnh Nhi nói tiếp: “Liệu có phải trước kia em có tiêm phòng dại, nhưng mới tiêm được một nửa, lúc ấy anh đi công tác không có ở cạnh em nên không biết? Ngộ ngỡ em chưa tiêm phòng xong, lại không tiêm nữa, sau này bị bệnh thì phải làm sao?”
“Em đừng nói lung tung! Em sẽ sống lâu trăm tuổi! Em là báu vật của anh!”
Bạch Ly Mạt thực sự giận rồi, làm thế nào mới chặn miệng cô lại được đây!
Sao giường bệnh của hai người lại cách nhau xa như thế, ai sắp xếp vậy?
Bác sĩ khẽ bật cười nói: “Hoàng tư phi không cần lo lắng, thế này đi, thần sẽ cho y tá vào đây xét nghiệm máu cho ngài, xem xem trong máu có chứa kháng thể bệnh dại không, nếu như thực sự có chuyện như ngài nói thì có thể phân tích được qua chỉ số tế bào máu, nếu thiếu một mũi thần sẽ giúp ngài tiêm bổ sung, nếu không có cũng sẽ báo cho ngài một tiếng”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu, lần này hoàn toàn yên tâm rồi: “Cảm ơn ngài!”
Cô rất sợ chết, đặc biệt là sau khi trải qua việc bắt cóc này, cô mới biết mạng sống quan trọng đến cỡ nào!
Bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Ly Mạt cùng Tống Vĩnh Nhi.
anh ta ngồi dậy, muốn đi ra chỗ cô, cô nhận ra điều này liền nhăn mặt tố khổ: “Em chóng mặt quá, muốn nằm một mình một lát, anh đừng lại đây!”
Bạch Ly Mạt: “…”
anh ta ngồi ở phía giường đối diện với cô, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ngắm mắt ngủ mất.
Lòng bàn tay truyền đến một cơn đau dữ dội, suy cho cùng mười ngón tay cũng nối liền với tim mà!
Không phải là không có thuốc giảm đau, nhưng anh ta là quân nhân, từ nhỏ đã cùng với ông ngoại lăn lộn trưởng thành trong quân ngũ, bị thương cũng bình thường như cơm bữa, chuyện cỏn con này anh ta không thèm để vào mắt!
Thành thật mà nói, Bạch Ly Mạt có vô số người phụ nữ, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta yêu thương một người.
anh ta yên lặng nhìn Tống Vĩnh Nhi, anh ta rất muốn tiến về phía trước hôn cô, nhưng lại lo sẽ khiến cô sợ.
anh ta chăm chú nhìn cô, cảm giác bản thân vô cùng nực cười, sao lại cứ gay gắt với cô như vậy, lúc này, cô có thể ở trước mặt anh ta, vẫn sống, vẫn bình an vô sự, đây mới chính là món quà tuyệt vời nhất!
Cảm ơn thượng đế đã cho anh ta gặp cô.
Chí Bảo của anh ta.
“Bé con, em khiến anh nhận ra rằng, phụ nữ có rất nhiều điểm tốt”
Ví dụ như, khiến cho người ta học cách yêu thương cũng như khát khao được yêu thương.
Ba giờ rưỡi chiều, một nữ y tá mang theo khay dụng cụ tiến vào, nói là muốn lấy máu xét nghiệm xem Tống Vĩnh Nhi có kháng thể bệnh dại hay không.
Tống Vĩnh Nhi mở mắt ra, biết là bản thân không thể giả vờ ngủ được nữa.
Ở cùng phòng một người đàn ông cường tráng khoẻ mạnh như Bạch Ly Mạt mà có thể ngủ được mới là lạ!
Bạch Ly Mạt cong môi, nhìn thấy y tá lấy kim tiêm đưa về phía cánh tay trắng nõn của Tống Vĩnh Nhi liền nói: “Chí Bảo! Nhắm mắt lại, đừng nhìn!”
Chết tiệt, anh ta thực sự muốn tiến lên phía trước bảo vệ cô trong lòng mình, che đi mắt cô không để cô phải sợ hãi nữa!
Thế nhưng cô lại không cho anh ta lại gần, bực thật!
Y tá cẩn thận liếc nhìn Bạch Ly Mạt, sau khi lấy máu Tống Vĩnh Nhi xong liền ghé sát vào tai cô thì thầm tiếng Ninh Quốc: “Cậu tư bảo ngài đăng nhập vào email mình”
Tống Vĩnh Nhi giật mình, vẻ mặt cứng ngắc, không nhìn ra được có gì khác thường, nhưng trong lòng lại ngổn ngang như có hàng vạn con sóng đang cuồn cuộn dâng trào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.