Trần Tín ôm ngang Thanh Ninh đi một đường từ trên ghế ghế sofa đến dưới lầu.
Khúc Thi Văn bưng canh giò heo đến, Thanh Ninh không hề khách khí chút nào mà quét sạch, không chờ một lát sau, những thứ trong cái nồi đều đã trở thành xương cốt.
Khóe miệng mang theo ý cười, Khúc Thi Văn bưng xương vừa mới được ăn xong rồi nói với Trần Tín: “Em chăm sóc cô Thanh Ninh cho thật tốt đi, để chị mang canh qua cho Duyên Duyên, có lẽ là sắp nấu xong rồi đó.”
Trần Tín nhìn Khúc Thi Văn: “Duyên Duyên vẫn còn tốt chứ?”
Trước đó nghe nói là còn phải uống thuốc giảm đau.
Khúc Thi Văn nhẹ nhàng mỉm cười: “Ở trên lầu thì cậu tư đang hầu hạ mợ chủ vượt qua ngày hành kinh, dưới lầu thì cậu Nghê đang hầu hạ Duyên Duyên, con bé có thể không tốt được hả. Mà chỉ là hơi đau một chút, nhưng mà trong lòng rất ngọt ngào, loại tư vị này ấy hả, chắc là cô Thanh Ninh có thể hiểu được.”
Thanh Ninh bật cười, gật đầu lớn tiếng nói: “Có thể chứ, trong lòng ngọt ngào có thể che bớt được sự đau đớn của da thịt, em hiểu mà.”
Vành tai của Trần Tín đỏ lên, né qua một bên, Khúc Thi Văn liền đi xuống.
Anh ta lúng túng đứng ở nơi đó, thấy sắc mặt của cô không phải là rất tốt, sợ cô vô cùng đau đớn: “Nếu không thì để tôi xem tivi với em nha.”
Cô ấy gật gật đầu.
Kéo anh ngồi xuống ở bên cạnh của mình, anh ta sống chết cũng không chịu, phải đứng sát ở bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772118/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.