Trần Tín ảo não nói xong, cũng không biết là đang thổ lộ hay là đang phàn nàn.
Cô gái nhỏ ở dưới thân nghe thấy lời nói của anh ta, liền cứ khóc như vậy.
Không giống với trước kia, cho dù có đau đến chết cũng không kêu một tiếng, lần này cô ấy lại khóc đến kinh thiên động địa!
“U hu hu! Hu hu! Hu hu!”
Trần Tín lập tức hoàn hồn, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi thì đã thấy cô dùng cánh tay phải không bị thương cầm lấy cổ áo sơ mi của anh rồi lau nước mắt ở trên mặt.
Ánh mắt của anh ta khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, vẻ lo lắng hiện rõ ràng giữa hai đầu lông mày.
Cô xì một tiếng rồi cười khúc khích.
Cánh tay trắng nõn kéo cổ áo của anh ta xuống, kề môi nhau rồi lại bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cô gái ngốc này giống như là một ngọn lửa, khiến cho Trần Tín si mê đến nỗi không phân rõ đông tây nam bắc, thở hổn hển chật vật quay mặt sang chỗ khác, nhưng mà lại nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói ở bên tai: “Trần Tín, chúng ta làm đi.”
Làm… làm cái gì chứ?
Anh ta cực kỳ kinh ngạc mà nhìn cô, liền thấy bàn tay nhỏ của cô đang bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh ta ra, một nút hai nút ba nút.
Bàn tay nhỏ nhắn mò vào trong quần áo của anh ta, anh ta liền nhanh chóng kéo trở ra: “Thanh Ninh!”
Cô ấy căng thẳng nhìn anh ta, giọng nói như một viên kẹo cầu vồng: “Trần Tín, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772117/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.