Cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện lúc nãy Tuyết đã thông báo cùng với ông ta, Lăng Vân luôn cảm thấy chuyện này không thể nào đơn giản như vậy. Mấy đứa con trai của em trai, từng đứa là loại người như thế nào, trong lòng của ông ta rất rõ ràng. Đối với người thừa kế tương lai của Lăng Vân Quốc Tế, em trai cũng đã âm thầm hỏi qua ý kiến của ông ta, từ đầu đến cuối Lăng Vân đều tránh không cho đáp án. Bởi vì ở trong lòng của Lăng Vân, cục diện hiện tại cũng không phải là chó cùng rứt giậu, mà là dồn vào con đường cùng, bức tường vương phủ cao cao này cuối cùng cũng không thể nhốt ông ta được. Đứng dậy trở lại trong phòng ngủ của ông ta, im lặng không một tiếng động và tiến vào điểm mù của camera giám sát, gọi một cuộc điện thoại cho em trai của ông ta đang ở thành phố M xa xôi. Ông ta không cho phép trước khi thực hiện mục tiêu thì có bất cứ khả năng xấu nào. Sau khi Lăng Nguyễn nhận điện thoại, giọng nói cực kỳ nịnh nọt: “Anh.” “Ừ.” Lăng Vân lạnh lùng lên tiếng. Những ngón tay được sống trong cuộc sống chăn ấm nệm yên nhẹ nhàng búng vào chiếc bàn được làm bằng gỗ hoa anh đào ở trước mặt của ông ta, đây chính là thứ mà năm đó ba của ông ta đã tự tay làm cho mẹ của ông ta. Con ngươi màu xám tro lóe lên một luồng ánh sáng, ông ta hỏi một cách nghiêm nghị: “Lão tam nhà cậu sáng ngày hôm nay đến chỗ của đứa nhỏ kia, cậu tốt nhất nên hỏi cho rõ ràng cậu ta đi để làm cái gì, đừng có ngu ngốc bị người ta lừa còn giúp người ta kiếm tiền.” Lăng Nguyễn sửng sờ rồi nói: “Lão tam đi tìm thằng tư á? Không thể nào đâu, cho dù có đi thì cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Thằng tư là một người câm, có gì tài giỏi đâu chứ, hơn nữa đứa con trai của nhà họ Nghê hẳn còn ở nơi đây chưa đi, lần trước có người ám sát cậu ta, hiện tại cảnh sát vũ trang đều đang được bố trí rất nghiêm ngặt ở gần khu vực Tử Vi Cung, sợ là chỗ đó lại xảy ra chuyện nữa. Cho dù là lão tam có đi tìm thằng tư, đoán chừng cũng là muốn nhìn đứa con nhà họ Nghê mà thôi, kéo thêm chút quan hệ ấy mà.” Lăng Nguyễn nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng mà hiển nhiên Lăng Vân không nghe lọt tai. Ông ta hơi cắn răng giếng lợi thấp giọng nói: “Cậu không thể nào để đầu óc của cậu đặt ở trên cổ được hay sao? Cẩn thận chèo lái con thuyền mấy chục năm, chuyện gì không muốn thì cậu đều dựa vào tưởng tượng của cậu rồi tự cho là đúng, kêu cậu đi điều tra cho rõ thì cứ đi đi.” “Được rồi! Em đã biết rồi.” Dường như là Lăng Nguyễn còn có chút không vui vẻ: “Để em đi đến hỏi nó, anh đừng có tức giận nữa. Đúng rồi, thứ sáu tuần trước khi thị trường chứng khoán tổng kết cuối ngày, làm em giật hết cả mình, trong vòng một đêm mà giảm hơn mười điểm, anh có để ý đến nó không vậy?” “Chuyện đó là do có người cố ý làm.” Lăng Vân nhắm hai mắt lại, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Từ nhỏ cậu đã được mẫu phi chiều chuộng cho hư rồi, không có kiến thức! Nếu như cậu có thể bằng một nửa của tôi, tôi cũng sẽ không trở nên hao tâm tổn phí như thế này.” “Anh.” “Thôi được rồi, không nói nữa. Cậu nhanh chóng tra cho nhanh ra đi, tra xong rồi thì nói cho tôi biết.” Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lăng Vân lẻ loi trơ trọi đứng ở bên giường nghĩ đi nghĩ lại, có làm như thế nào cũng nghĩ không ra. Trước đó Lạc Kiệt Hy rõ ràng vẫn luôn háo hức mong chờ kế vị của Nghê Chiến, chẳng lẽ nói ông ta đã biết mình có đứa con thất lạc ở bên ngoài rồi à? Nghĩ lại thì Nghê Chiến đang ở chỗ của đứa bé đó, nghĩ lại quan hệ của Lạc Kiệt Hy cùng với Nghê Chiến, trong lòng của Lăng Vân có chút không nắm chắc. Nhất là từ nhỏ Trần An và Trần Tín đã đi theo đứa bé kia,, đương nhiên là tâm phúc của cậu ta, hiện tại Nghê Chiến và em gái của Trần An cũng dây dưa với nhau, cộng thêm việc Thanh Ninh và Trần Tín hẹn hò với nhau, hình thức này không tốt cho lắm. Nhìn bề ngoài thì trợ thủ của Lăng Ngạo cũng chỉ là mấy đứa nhỏ kia mà thôi, nhưng mà trên thực tế những đứa nhỏ kia đều đại diện cho những thế lực khác nhau. Mặc dù Thanh Ninh kia chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng mà ông nội của con bé đó là Kiều Trạm Đông, đó là người trong phủ tướng quân, cùng với Kiều Âu tướng quân nắm giữ binh quyền của toàn bộ Ninh Quốc này. Lăng Vân hơi nheo mắt lại, trong lòng vừa nghĩ là đã sợ. Dường như là ông ta nhìn thấy được cục diện ông ngoại Lăng Dư mấy chục năm trước chiếm lấy giang sơn, Thiên Lăng thống trị thế giới kinh doanh, Kiều Âu làm chủ trong quân giới, Thiên Kỳ thống trị giới chính trị, cả gia tộc Lạc thị đều hoàn toàn nắm trong tay quyền khống chế Ninh Quốc, hành động theo mệnh lệnh của Lăng Dư. — Tôi chính là đường phân cách tập hợp tâm Phúc của cậu tư — Trên chiếc giường lớn với hương thơm của hoa Tử Vi. Lăng Ngạo nhẹ nhàng ôm lấy Tống Vĩnh Nhi, kể những chuyện khi còn bé của anh với bọn người Trần An cho cô nghe. Quá khứ trôi qua nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể nào kể hết một lần là xong. Chủ yếu thì anh kể chuyện tình yêu của hai vợ chồng Trần An, còn có chuyện làm như thế nào mà Khúc Thi Văn thắng được Trang Tuyết. Bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa xoa trên cái bụng nhỏ mềm mại của cô, cô nằm ở trong ngực của anh giống như là con mèo nhỏ mà nheo mắt lại, đã cố gắng ngủ mà không ngủ được. Đối với Tống Vĩnh Nhi, cuộc sống mấy ngày nay thật sự quá yên bình tốt đẹp, giọng nói của ông chú còn muốn động lòng người hơn so với anh tân tri trên đài, mỗi câu mỗi chữ vang lên ở bên tai của cô, cô xem câu chuyện anh kể giống như là nghe chuyện cổ tích, trong lòng cực kỳ yên tĩnh. Giật mình hoàn hồn lại, vào khoảnh khắc mà cô thỉnh thoảng ngước mắt lên thì anh sẽ cúi đầu xuống, mọi thứ đều có vẻ trìu mến như vậy. Thoáng chốc anh bưng ly nước nên uống một hớp, lại bỏ xuống, thuận tiện nói: “Em còn muốn nghe cái gì nữa?” Cô làm ổ ở trong ngực của anh, mỉm cười nói: “Ông chú, anh nói thử xem, bây giờ chúng ta hạnh phúc như thế này, ông trời có thể nào ghen ghét chúng ta hay không đây.” “Em cảm thấy hạnh phúc ư?” Anh nhìn vào mắt của cô một cách chân thành, giống như từng chữ thốt ra từ trong miệng của cô đối với anh mà nói giống như là kinh thánh. “Dạ.” Cô dùng sức nhẹ gật đầu, trong đôi mắt to trong suốt, chân thành tha thiết mà động lòng người. Lăng Ngạo ôm cả người cô vào trong ngực của mình, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em cảm thấy chuyện này hạnh phúc thì tôi sẽ cố gắng hết sức giữ lại cho em. Bé ngoan, tôi thích làm cho em cảm thấy hạnh phúc, mẹ của tôi đã giao cho tôi sự nghiệp, tôi đã làm nó từ một được mười, nhưng đều cũng không có cảm giác thành tựu gì quá lớn. Nhưng mà mỗi lần tôi nhìn thấy em mỉm cười vì tôi, tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc, tôi sẽ có cảm giác thành tựu rất lớn rất lớn. Bé ngoan, cảm ơn em dễ dàng vui vẻ như vậy, làm cho tôi cảm thấy thật sự rất vĩ đại.” Tống Vĩnh Nhi mỉm cười ôm chặt lấy hông của anh: “Có thể để cho anh cảm thấy rất vĩ đại thì em cũng có cảm giác rất thành tựu, cũng cảm thấy bản thân em rất vĩ đại.” Thân thể cao lớn đang ôm mình bỗng nhiên lại xoay người lại đặt cô ở dưới thân. Cô vừa cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy vừa ngọt ngào, còn nghĩ là anh chỉ muốn hôn cô mà thôi, nhưng không ngờ là một giây sau khuôn mặt tuấn tú của anh trực tiếp vùi vào cổ của cô, nhớ nhung cọ cọ, khiến cho cô hoảng sợ đến cực điểm, đưa tay vỗ vỗ vào vai của anh. “Anh, anh đi xuống đi, đừng có làm rộn nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không nỡ đánh anh quá mạnh, sợ đánh bị đau anh. Lăng Ngạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt mờ mịt: “Bé ngoan, tôi hận chết đi được, tại sao phụ nữ lại phải có kinh nguyệt chứ. Tôi mặc kệ đó, chờ mấy ngày này qua đi thì em phải đền bù cho tôi thật tốt.” Biểu cảm ấm ức đó của anh giống như là một đứa nhỏ vậy, có vẻ nếu như mà cô dám nói một chữ không, anh sẽ lập tức khóc đến chết đi được. Người đàn ông này đã đói đến mức độ này luôn rồi đó hả? Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng mặt, ánh mắt bắt đầu long lanh: “Anh… anh đến lúc đó phải nhẹ một chút nha.” Anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, rất thương tiếc mà mổ mổ hai cái lên trên môi của cô: “Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Không muốn lừa dối cô cho nên mới nói là “cố gắng hết sức”. Nếu như mà muốn lừa cô, cứ trực tiếp nói “nhất định” là được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]