Khúc Thi Văn đặt tách trà xuống rồi đi ra ngoài.
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”
Lăng Ngạo giữ cô lại ngay, ân cần hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Cô lắc đầu: “Nếu anh đi theo, em sẽ không đi được!”
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, cô đi vệ sinh mà anh đòi đi theo làm gì?
Nhưng người đàn ông ngồi trên giường lại không đồng ý nói: “Nhưng sáng hôm đó, lúc chúng ta ôm nhau chào buổi sáng lần đầu tiên, em không chỉ tè dầm mà còn làm ướt lên người anh nữa…”
“Anh không được nói!”
Tống Vĩnh Nhi đã gần đi tới cửa nhà vệ sinh, nhưng nghe anh nói vậy, cô thẹn quá hóa giận, nhào tới, đè anh ngã xuống giường.
Cô đè lên người anh, giận dữ nói: “Chẳng phải lần trước anh đã đồng ý với em, sẽ không nhắc lại chuyện này nữa ư?”
Thế nào là hung thần ác sát, nhìn vào lại không có bất kỳ lực uy hiếp nào, mà ngược lại còn lộ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu của một thiếu nữ, đó chính là người trước mặt Lăng Ngạo đây.
Cô càng nổi giận, càng lộ ra dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, ngay cả tai cũng đỏ bừng vì giận, còn cố gắng ra vẻ mình rất mạnh mẽ, cưng chiều xuất phát từ tim.
Lăng Ngạo ôm eo cô, bảo vệ để cô khỏi rơi từ trên người mình xuống, đôi mắt thâm thúy luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nhìn cô chăm chú.
“Bé ngoan, em thật đẹp!”
Một sói xám xấu bụng thâm niên nào đó chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772075/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.