“Chuyện kiêng kỵ nhất khi đắc tội với người khác là bỏ cuộc giữa chừng ư?”
Tống Vĩnh Nhi lặp lại câu nói của Lăng Ngạo, những lời anh nói vừa ít, vừa quý như vàng.
Ánh mắt cô hiện lên vẻ sùng bái, nhưng lại thấy đau lòng, hơi sợ hãi: “Chú à, em nhớ rồi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ nhớ kỹ, bọn họ không đụng vào em, thì em cũng không đụng vào họ, nhưng nếu bọn họ xúc phạm em, chắc chắn em sẽ nhổ cỏ tận gốc!”
Không phải cô sợ người khác trả thù mình, mà cô chỉ sợ rằng, mình cứ mãi vô tư như thế, sẽ làm anh phân tâm, cô biết con đường tương lai mà anh phải đi sẽ không bằng phẳng cho lắm, nếu cô đã không giúp được gì, vậy thì biết thân biết phận bảo vệ mình thật tốt, không thể trở thành gánh nặng cho anh được.
Khi mà khả năng con người có hạn, thì điều giúp đỡ tốt nhất là, đừng tăng thêm gánh nặng cho đối phương.
Lăng Ngạo khẽ cười, hôn lên má cô một cái: “Hôm nay bé ngoan biểu hiện rất tốt, thưởng cho em.”
Tống Vĩnh Nhi hờn dỗi liếc nhìn anh. Anh thật là, rõ ràng anh chiếm tiện nghi của của cô, đâu thể tính là phần thưởng cho cô chứ?
Hình như Lăng Ngạo nhìn thấu tâm tư bé nhỏ của cô, khuôn mặt điển trai nở nụ cười gian xảo, đang định mở miệng nói thì bị bàn tay trắng nõn của cô đánh nhẹ lên mặt, đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh qua một bên: “Giờ anh tốt nhất nên ngậm miệng lại!”
Nghê Chiến ngồi cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772074/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.