Chương trước
Chương sau
Tống Vĩnh Nhi xấu hổ cúi mắt xuống, quả thật cô sợ đau là một phần, nhưng: “Em còn nhỏ, còn muốn được trải nghiệm thời thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ, không muốn làm mẹ ngay đâu. Giờ đa số phụ nữ 26, 27 tuổi mới kết hôn, sinh con muộn, bọn họ có lý tưởng sống, sự nghiệp riêng của mình, em cũng muốn trở thành phụ nữ có lý tưởng và mục tiêu như họ.”
Vì thế việc kết hôn sớm đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của cô rồi. Nhưng cô yêu Lăng Ngạo, nên cô thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ bắt cô sinh con ngay, quả thực cô chưa chấp nhận được.
“Em… em vẫn con trẻ con lắm.”
Lúc nói câu này, giọng cô rất nhỏ, không tự tin lắm, vì cô còn nhỏ nhưng đã… cùng Lăng Ngạo trải qua chuyện kia rồi.
Khụ khụ, cô lúng túng cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt Lăng Ngạo.
Trần An khẽ cười, nói: “Mợ chủ à, dựa theo thông lệ của tổ tiên, sau này Đậu Đậu nhà chúng tôi sẽ hầu hạ cậu chủ nhỏ, giờ thằng bé đã học tiểu học rồi, nếu cô còn kéo dài chuyện mang thai, cách biệt tuổi tác sẽ càng lớn, tôi và Thi Văn lai chưa tính có đứa thứ hai, đến giờ Tín thậm chí còn chưa có bạn gái, chủ nhân trong cung không thể để đứa trẻ bên ngoài hầu hạ được, nên giờ, rất nhiều người đang háo hức mong đợi cậu chủ nhỏ sớm chào đời!”
“Mợ chủ, tôi biết cô có ước mơ, muốn làm một người phụ nữ có tri thức, tu dưỡng nhưng chuyện này hoàn toàn không mâu thuẫn với việc cô sinh con! Cô nhìn phu nhân Nguyệt Nha xem, sinh con xong vẫn phong nhã tài hoa, vì con dân Ninh Quốc mà bôn ba cực khổ, được người trong thiên hạ kính trọng yêu quý.”
Mọi người đều sửng sốt sau khi nghe những lời nói vô tư này của Cố Duyên, ngay cả Trần Tín thương cô nhất, cũng không khỏi trừng mắt nhìn cô.
Lần trước bệ hạ tới Tử Vi Cung, ai cũng có thể nhìn ra, giờ chuyện bệ hạ nóng lòng nhất là cưới phu nhân Nguyệt Nha về nhà rồi nhận lại cậu Tư nhưng chuyện cậu Tư là con riêng, là sự thật không thể chối cãi!
Nghe nói, lúc trước, khi tướng quân Lăng Dư gây dựng giang sơn, lại không lên ngôi Hoàng đế, mà nhường ngôi vị cho con thứ Lạc Thiên Lăng, bởi vì ông là con riêng nhà họ Lạc, mẹ ông là Lăng Nhi, là tiểu tam. Ông không thể chọn người sinh ra mình, ông có thể không để tâm chuyện người trong thiên hạ nói ông thế nào, nhưng ông không thể để mẹ ông bị mọi người nói này nói nọ.
Trước mắt, cậu Tư cũng là con riêng, còn là con riêng của bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha, một nữ thần được người dân yêu quý.
Một Hoàng tử như vậy, sau này khi tiến vào Kinh thành, liệu có thể nhận được sự yêu quý và công nhận từ người dân không? Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả danh tiếng tốt đẹp mà bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha đã cực khổ đánh đổi nhiều năm qua cũng sẽ biến thành công dã tràng!
Mọi người đều im lặng, nhưng Lăng Ngạo lại hiểu rõ suy nghĩ trong lòng họ, nên khẽ cười.
Anh biết sự lựa chọn của ông nội Lăng Dư mình, cũng hiểu rõ sự lựa chọn của mình: “Tôi không có cách nào lựa chọn người sinh ra mình, cũng không thể quay ngược thời gian để xoay chuyển bi kịch trước đây, nhưng con đường tương lai đang nằm dưới chân chúng ta, có chí ắt thành công, nhưng nếu ngày đó thật sự tới, tôi cũng không thể ngồi vào vị trí đó.”
“Anh à?” Nghê Chiến nghe vậy thì cả kinh: “Anh không ngồi vào đó thì ai ngồi? Bệ hạ không thể cưới thêm Hoàng hậu nữa rồi, giờ chỉ có thể đưa thân phận anh lên chính thức, Bệ hạ mới có thể cho cô một thân phận chính thức!”
“Nếu vì thân phận và địa vị cao này mà họ phải hy sinh danh tiếng cả đời để đánh đổi, tôi thà không cần nó!”
Lăng Ngạo nhìn thẳng vào mắt Nghê Chiến, mở miệng tiên đoán như một vị Hoàng đế: “Nhất mạch hoàng tộc Lạc thị có nhiều con cháu nối dõi, huống hồ trong thời đại thay đổi từng ngày thế này, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ vạn kiếp bất phục ngay!”
Lăng Ngạo có thể hiểu rõ toàn bộ tâm ý của Lạc Kiệt Hy nhưng trên đời này, có quá nhiều nguyện vọng, nếu nói ra, nó chỉ nằm trong một câu nói, nhưng khi bắt tay vào làm thì cực kỳ khó khăn.
“Vấn đề này để lát nữa về rồi nói sau đi.”
Tống Vĩnh Nhi hơi sợ hãi, nhìn xung quanh rồi nói: “Dù gì bên ngoài cũng không bằng ở nhà, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, Trần Tín đứng dậy cười hi ha, cầm ly rượu vang đi chúc một vòng, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt.
Lúc gần kết thúc bữa ăn, Trần An rời khỏi chỗ ngồi, tới quầy lễ tân thanh toán như thường lệ.
Nhưng khi anh quay lại, mang về một tin tức làm người khác khó tin: “Cậu Tư, cậu Ba đang ở phòng bao 209.”
Giờ bọn họ đang ở phòng 203, cách nhau sáu phòng bao ở giữa, có lẽ cầu thang nhà hàng là trục trung tâm, đối xứng với đầu hành lang bên kia.
Thành phố M không lớn cũng không nhỏ, có thể gặp người quen trong một nhà hàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có thể làm cho Trần An thận trọng mở miệng thế này, làm Lăng Ngạo rất hứng thú: “Anh ta đi cùng ai thế?”
Nghê Chiến nhếch miệng, nở nụ cười trêu chọc: “Không phải nữ ngôi sao thì là người mẫu, số lần cậu Ba nhà họ Lăng lên báo còn ít à?”
Nhưng Trần An lại dè dặt liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, rồi mới nói với Lăng Ngạo: “Là Mạnh Tiểu Ngư!”
Mọi người: “…”
Sau khi Tống Vĩnh Nhi tỉnh táo lại thì không dám tin nói: “Không thể nào! Sao hai người bọn họ lại gặp nhau chứ?”
Lăng Ngạo cười hờ hững: “Chính bởi vì hai người không thể nào gặp mặt nhau, nên đây mới gọi là tin sốt dẻo đó!”
Dưới nhiều ánh đèn và cái nhìn chăm chú của mọi người, dáng vẻ hời hợt của Lăng Ngạo càng hiện rõ sự nhàn hạ, anh lười biếng tựa vào lưng ghế, ánh mắt tràn đầy xem thường, rồi liếc nhìn Trần An, Trần An liền hiểu rõ, đi làm ngay.
Khoảng bảy tám phút sau, Trần An lại quay về nói: “Còn có Mạnh Tiểu Long cũng đang ở trong phòng bao nữa, theo lời nhân viên phục vụ nói, bọn họ cũng khui rượu vang, bên trong có hai nam hai nữ đang dùng bữa.”
Trần An vừa dứt lời, mọi người đã bổ sung thêm một câu: Cấu kết làm chuyện xấu!
“Chẳng phải bọn họ trở về Thanh Thành rồi ư, hay là chỉ có bốn người lớn tuổi, ba mẹ em và bác Mạnh trở về thôi, nhưng anh Long…”
“Anh Long gì chứ? Rõ ràng là tôm hùm đất, còn là trứng tôm chết nữa!”
Nghê Chiến không hề khách sáo cắt ngang lời Tống Vĩnh Nhi, còn nói: “Nếu tôi nói, mấy người này tụ tập cùng một chỗ, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, chúng ta phải tiêu diệt triệt để, nếu không nhổ cỏ tận gốc, sớm muộn gì mình cũng bị quấn vào!”
Lăng Ngạo lặng lẽ nhìn Tống Vĩnh Nhi, ánh mắt sâu thẳm mênh mông chứa đầy sự trầm tĩnh thâm thúy: “Hôm nay bọn họ tụ tập cùng một chỗ chỉ có hai lý do. Thứ nhất là lúc trước, Lăng Nguyễn và Mạnh Dật Lãng đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, nên hôm nay mới để cho hai bên ra mặt, rồi bàn bạc chuyện làm ăn. Thứ hai, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh và em. Bởi vì ngoài chuyện làm ăn ra, bọn họ không còn một chủ đề chung nào có thể làm cho đối phương ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện vui vẻ được. Nên Vĩnh Nhi à, lúc nào em cũng phải nhớ kỹ: Không nhổ cỏ tận gốc, còn để bọn họ cấu kết với đối thủ khác để làm chuyện xấu, đó chính là mầm họa, chuyện kiêng kỵ nhất khi đắc tội với người khác là bỏ cuộc giữa chừng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.