Chương trước
Chương sau
“Phu nhân Nguyệt Nha thật sự là một người phụ nữ có tấm lòng rất đẹp.” Tống Vĩnh Nhi nhịn không được mà ca thán: “Nếu đổi lại là người con gái khác thì chỉ e là khi có hai người đàn ông trong Hoàng thất cùng cạnh tranh theo đuổi thì sẽ kiêu ngạo và hư vinh, không thể tuỳ tiện từ bỏ ai được.”
Kiều Tả Kỳ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nguyệt Nha lúc đó đã vô cùng trân quý danh dự của Tiểu Kiệt Hy rồi. Lúc đó Tiểu Kiệt Hy là thái tử, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa đại thống, nếu như trước khi cậu ta kế vị, để cho dân gian lan truyền rằng cậu ta và anh họ vì tranh đoạt một người phụ nữ mà không từ bất kỳ việc xấu nào, vậy thì những người ủng hộ Tiểu Kiệt Hy trong tương lai chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Em ấy chính là cô gái thâm minh đại nghĩa nhất mà cô từng gặp.”
“Sau đó thì sao?” Lăng Ngạo truy hỏi.
Kiều Tả Kỳ nói: “Sau này, Tiểu Kiệt Hy và Nguyệt Nha ở cùng nhau giống như là tri kỷ, tuyệt đối không nhắc đến tình yêu, bọn họ viết thư cho nhau, tặng quà cho nhau, hoàn toàn vây xung quanh chủ đề có liên quan đến trưởng thành và học tập. Anh Vân đợi mãi đến khi Nguyệt Nha 20 tuổi, trong thời gian đó xảy ra rất nhiều chuyện, anh ấy không ngừng giới thiệu phụ nữ cho Tiểu Kiệt Hy, còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để ép Tiểu Kiệt hy lâm hạnh phụ nữ, kết quả là Tiểu Kiệt Hy đã hoá giải tất cả. Từ khi Nguyệt Nha 12 tuổi đến khi 20 tuổi, anh Vân từ đầu đến cuối đều không có được trái tim của Nguyệt Nha. Sau này anh Vân đã lén ngả bài với Tiểu Kiệt Hy, khiến cho bốn người thầy có bản lĩnh thần kỳ của anh ta phát động một trận cung biến, chỉ cần Tiểu Kiệt Hy đồng ý từ bỏ Nguyệt Nha, vậy thì anh ta sẽ thả đám người cậu Thiên Lăng đang bị giam lỏng ra ngoài, hơn nữa còn trả giang sơn lại cho cậu ấy. Tiểu Kiệt Hy tìm đến ba của cô, liên thủ cứu bọn người cậu Thiên Lăng ra ngoài, lúc đó ba của cô đã tức giận rồi, muốn chém chết anh Vân, nhưng Tiểu Kiệt Hy không tàn nhẫn. Sau khi thương lượng với cha mẹ cậu ấy xong, cậu ấy nói với anh Vân, cậu ấy có thể không cần giang sơn, nhưng không thể không quan tâm đến sinh mạng của cha mẹ, nếu như anh Vân có thể làm một Hoàng Đế tốt thì cậu ấy có thể nhường giang sơn lại, cậu ấy cần cha mẹ, cần Nguyệt Nha.”
“Sau đó thì sao?” Tống Vĩnh Nhi nghe mà căng thẳng, bàn tay nhỏ kích động mà siết chặt lại.
Kiều Tả Kỳ nói: “Sau đó anh Vân đồng ý, Tiểu Kiệt Hy đêm đó nói với ba của cô, bảo ông ấy phụ tá anh Vân cho tốt, sau đó thì đưa cha mẹ rời cung về nhà họ Lạc ở bên ngoài cung. Đêm đó, sau khi sắp xếp cho cha mẹ xong, Tiểu Kiệt Hy đã nói tin tức này cho Nguyệt Nha, cũng chính vào đêm hôm đó, Tiểu Kiệt Hy và Nguyệt Nha đã xảy ra quan hệ. Nhưng mà ba ngày sau, anh Vân đột nhiên nuốt lời, nói là anh ta vừa muốn giang sơn cũng muốn Nguyệt Nha, bảo bốn người thầy có bản lĩnh thần kỳ của mình cướp Nguyệt Nha đi. Tiểu Kiệt Hy lo lắng vô cùng, dốc sức vạch kế hoạch với ba của cô cả một tháng, rồi đưa quân hộ quốc của nhà họ Lạc tiến đánh cả hai ngày hai đêm, sau khi đánh vào cung, bắn chết bốn tên sư phụ của anh Vân, nhưng lúc cậu ấy tìm thấy Nguyệt Nha, Nguyệt Nha đang nằm trên đất khóc sướt mướt, em ấy còn chưa lên tiếng thì anh Vân đã nói, Nguyệt Nha đã bị anh ta cưỡng hiếp rồi, còn nói trong một tháng nay Nguyệt Nha ngày ngày đều cung phụng. Không có bốn vị sư phụ đó, anh Vân rất nhanh đã bại trận, quân hộ quốc vốn đã nghe lệnh của cậu Thiên Lăng, giành lại cung đình, Tiểu Kiệt Hy hạ lệnh chém chết toàn gia tộc Lăng Thị, Nguyệt Nha quỳ xuống cầu xin cậu ấy, còn nói…còn nói em ấy mang thai rồi. Tiểu Kiệt Hy đã tìm bác sĩ phá thai bằng thuốc cho em ấy, nhưng em ấy không chịu, em ấy chỉ cầu xin Tiểu Kiệt Hy tha cho nhà họ Lăng một con đường sống, còn cầu xin Tiểu Kiệt Hy bất luận thế nào đi nữa cũng hãy để cho em ấy sinh ra đứa bé này. Sau này, Lăng Vân bị giam trong phủ Lăng thân vương cả đời, Lăng Nguyễn mang theo cháu vừa mới được sinh ra bị lưu đày đến Giang Đông, còn bị hạ lệnh là hậu nhân của dòng họ này cả đời cũng không được hồi kinh!”
Tống Vĩnh Nhi cạn lời mà đứng phắt dậy nói: “Tên Lăng Vân này sao lại không đi chết đi chứ? Bốn vị sư phụ của ông ta lợi hại lắm sao? Vậy mà cũng có thể chống được thiên quân vạn mã của quân hộ quốc nữa?”
“Rất lợi hại!” Kiều Tả Kỳ nói: “Lão tổ tông trước khi chết đã kéo tay của cậu Thiên Lăng nói, bốn người thầy của anh Vân không thể giữ lại được. Nhưng cậu Thiên Lăng không nhẫn tâm, bởi vì cả một nhà anh Vân có ơn cứu mạng với mẹ của Tiểu Kiệt Hy! Mẹ của anh Vân còn là em gái mà cậu Thiên Lăng một tay dẫn dắt đến lớn nữa! Cậu Thiên Lăng nói, cậu ấy không thể làm được việc lấy oán báo ân, cũng không thể chém chết thân tín của nhà chồng em gái mình được, nếu như không có nhà họ Lăng thì sẽ không có vợ của cậu ấy, cũng sẽ không có Tiểu Kiệt Hy.”
Chuyện đã nghe xong rồi, cả hiện trường đều vô cùng yên lặng.
Kiều Tả Kỳ lại nói: “Thực ra vẫn còn một chuyện rất kỳ lạ.”
Tống Vĩnh Nhi căng thẳng mà nhìn bà: “Là cái gì?”
“Sau khi anh Vân bức vua thoái vị thành công thì đón cha mẹ của mình vào trong cung, lúc đó cha mẹ của anh ta vẫn còn sống. Nhưng mà sau này khi Tiểu Kiệt Hy đánh vào trong cung, lúc tìm thấy Nguyệt Nha và anh Vân, trong cung ngoại trừ Nguyệt Nha đang khóc ra, cha mẹ của anh Vân vậy mà lại lần lượt nối tiếp nhau bệnh chết trong thời gian tiến cung. Ngoại trừ anh Vân và Nguyệt Nha ra thì không có ai biết Lăng thân vương và Lăng thân vương phi đã qua đời như thế nào.”
Kiều Tả Kỳ vừa mới nói xong thì Tống Vĩnh Nhi liền đứng phắt dậy, nhìn đám người mà nói; “Mọi người có tin không? Nhất định là Lăng thân vương và Lăng thân vương phi không muốn con trai mình mưu phản, cho nên đã khuyên bảo Lăng Vân, nhưng mà không có ích gì cả, cha mẹ ông ta bèn lấy cái chết ra ép buộc, trước khi chết đã thỉnh cầu phu nhân Nguyệt Nha nhất định phải bảo toàn huyết mạch của nhà họ Lăng, cho nên sau khi xảy ra chuyện đó, phu nhân Nguyệt Nha đã tận mắt chứng kiến Lăng thân vương và Lăng thân vương phi qua đời, đồng ý hoàn thành di nguyện của bọn họ, cho nên mới quỳ xuống cầu xin Bệ hạ tha cho nhà họ Lăng!”
“Khụ khụ.” Nghê Chiến có chút khó chịu, anh nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Em tưởng đây là tiểu thuyết trinh thám sao? Trong một tháng sau khi Lăng Vân đoạt được Hoàng cung đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có ông ta và cô của anh, còn có cha mẹ ông ta biết thôi. Cha mẹ ông ta đã chết rồi, Lăng Vân bây giờ đang bị cấm túc, cô của anh chắc chắn sẽ không nói.”
Tống Vĩnh Nhi không cam, cô lại hỏi: “Sao đó thì thế nào?”
Kiều Tả Kỳ nói: “Sau đó cậu Thiên Lăng đã vội vàng triệu kiến Nguyệt Nha, bọn họ ở trong thư phòng nói chuyện cả buổi chiều, ngày hôm sau cậu Thiên Lăng truyền Hoàng vị lại cho Tiểu Kiệt Hy, trước khi truyền vị còn phong Nguyệt Nha làm chính nhất phẩm phu nhân.”
Kiều Tả Kỳ lau lau nước mắt, nhìn Lăng Ngạo: “Tiểu Ngạo, cháu đừng buồn. Bệ hạ nếu đã phát hiện ra cháu thì nhất định sẽ đối xử với cháu thật tốt, chân của cháu…”
“Chân của cháu không phải là không có hy vọng, vẫn còn đang điều trị, cô không cần lo lắng.”
Lăng Ngạo không có giải thích là chân của mình còn có thể đứng lên được, anh chỉ híp mắt lại, âm thầm tính toán nói: “Như vậy xem ra, trước đây cháu đoán không sai, Lăng Nguyễn căn bản không có bản lĩnh khiến cho Lăng Vân Quốc Tế phát triển được, người ở sau lưng ông ta chắc chắn là Lăng Vân.”
Nhắm mắt lại, Lăng Ngạo thở dài một hơi, trên lông mi có chút lóng lánh: “Hôm nay muộn quá rồi, cô và dượng ở lại đây đi, căn phòng đã chuẩn bị cho tam điện hạ là hai phòng ngủ một phòng khách, ở trên lầu ba đó. Cô và dượng có thể đi thang máy lên đó, đã nhiều năm chưa gặp cô Hữu Kỳ rồi, các người chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói. Cháu và Vĩnh Nhi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Tống Vĩnh Nhi vội vàng đi tới đằng sau của Lăng Ngạo, đẩy anh đi: “Mọi người ngủ ngon!”
Khúc Thi Văn nhìn mọi người, cũng nói: “Chúc các vị ngủ ngon! Nếu có gì cần, trong mỗi phòng của Tử Vi Cung đều có chuông, ấn một cái là có thể trực tiếp căn dặn rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.